Hùng Nâu hiền lành, kỹ tính, nhìn như một quặng mỏ nhám ráp xù xì, lại rất mềm lòng, có điều chẳng lãng mạn chút nào. Đó là ấn tượng của Thiển Lộ về hắn.
Sau khi thành hôn, Thiển Lộ mới thấm thía thế nào là nghiêm túc nói lời ngon tiếng ngọt.
*
Sáng sớm, trời còn chưa rạng, Thiển Lộ đã tỉnh.
Trở người, đau đớn giữa hai chân khiến nàng nhíu mày: “Ôi……”
Đêm qua, Hùng Nâu mãnh liệt hết nấc.
Chỉ thoáng nghĩ, Thiển Lộ đã vội xua hết mấy hình ảnh ướt át trong đầu.
Ngượng chết đi được.
Hùng Nâu vốn ngủ nông, Thiển Lộ vừa cựa quậy hắn đã tỉnh, vô thức siết nàng vào ngực, thơm mái tóc tơ, nhắm mắt hỏi: “Dậy sớm thế?”
Đã ở với nhau hơn nửa năm, làm tình vô số lần, song mỗi lúc gần gũi, mặt Thiển Lộ vẫn đỏ bừng.
Thỏ thẻ: “Mấy ngày trước thiếp đã hẹn sẽ tới thăm tiểu thư.”
Nếu nói tới người mà Hùng Nâu hay ghen nhất, Túc Yểu mà đứng hai thì không ai dám đứng nhất.
Hắn thấp giọng, chua lòm: “Tới sớm thế làm gì.”
Thiển Lộ ngoan ngoãn vùi trong lòng hắn, cọ cọ lồng ngực rắn chắc, “Thiếp muốn làm điểm tâm cho tiểu thư, mấy hôm trước tiểu thư nói muốn ăn đồ ngọt.”
Hùng Nâu hít mũi: “Ngủ thêm lát nữa, vẫn sớm mà.”
Thiển Lộ im lặng một chốc, ngước lên hôn môi Hùng Nâu, mắt sáng ngời tựa ánh Sao Hôm*: “Đại Hùng, thiếp dậy làm bữa sáng cho chàng nhé?”
Đại Hùng là tên thân mật Thiển Lộ đặt cho Hùng Nâu.
Bé con luôn biết cách dỗ ngọt mình. Đáy lòng Hùng Nâu thầm than.
Thiển Lộ cắn môi, gian phòng tối mù che nấp ráng hồng trên mặt nàng, bò qua người Hùng Nâu, xuống giường.
Nhà này Hùng Nâu mua khi rước Thiển Lộ, cách Phủ Đệ của Đông Thanh và Túc Yểu không xa, vẻn vẹn một con phố.
Để giữ kẽ không gian riêng tư, Hùng Nâu sai người ngăn vách, tách toà nhà thành hai, nhà ngoài là nơi ở của hạ nhân, gian trong chỉ có hắn với Thiển Lộ.
Khu trong có một căn bếp nhỏ, Thiển Lộ dùng bếp nhỏ, tránh đánh thức hạ nhân.
Phu thê bọn họ cũng chẳng phải cao sang quý tộc gì, chả có mấy phép tắc, hạ nhân không phải nơm nớp lo sợ.
“Lộ Lộ ngoan quá.” Tay hắn vuốt ve khắp người nàng, trên người hắn chẳng còn mấy quần áo, cởi cạp quần, móc người anh em đang hứng khởi chào ngày mới ra.
Hắn sóc sóc mấy cái, kéo quần lót của Thiển Lộ, để nó trôi tuột xuống mắt cá chân.
Khe thịt đẫm nước lấp ló cửa mình, Hùng Nâu lên nòng súng, vừa nút lưỡi Thiển Lộ vừa thúc mạnh, vật cứng dập lút gốc, nông chặt hang thịt ấm nóng.
Cậu chàng của Hùng Nâu khoẻ chẳng khác hắn là mấy, vừa to vừa dài, rắn như chày, gân xanh nổi chi chít, vằn rõ từng đường, nhìn thôi đã sợ hết hồn.
Một phát đóng cọc làm mặt Thiển Lộ trắng bệch, rưng rưng nức nở: “A….”
Hùng Nâu biết người anh em của mình khá dữ dằn, ngập trong vách rồi cũng không dám nhúc nhích, chỉ hôn Thiển Lộ dỗ dành nàng, đợi hầm nhỏ lỏng dần mới nhấp chầm chậm.
Thiển Lộ ngồi, bụng thít chặt, quy đầu to nhọn xẻ đường liên tục, nàng nhích mông lên, dễ chịu hơn hẳn.
Hùng Nâu lại hiểu nhầm ý nàng, sốc nàng lên, đứng dậy giữa gian bếp chật ních!
Lần đầu tiên Thiển Lộ bộc lộ mong muốn trong lúc làm tình.
Lúc yêu, nàng không thích nhiều lời, song đây là lần đầu hai người say sưa trong gian bếp, lại còn dùng tư thế này, Thiển Lộ căng thẳng vô cùng, có thể cảm nhận rõ qua khe thịt đang khít khao của nàng.
Hùng Nâu ngoan ngoãn đứng yên.
Thiển Lộ: “………..” Sao đứng yên lại càng bứt dứt hơn thế?
Ít khi nàng thử tư thế mới với Hùng Nâu, không chỉ vì xấu hổ, mà còn vì sợ.
Hùng Nâu lại tiếp tục nghe lời, thúc chậm mà chắc nịch.
Tê dại râm ran khắp người, vừa giày vò, vừa ăn mòn lí trí Thiển Lộ, lòng nàng kêu gào, bình thường cứng đầu lắm mà, sao giờ nói gì cũng nghe thế!
Nàng nào biết, Hùng Nâu không nỡ làm nàng đau.
Thiếu niên sắt đá lại dịu dàng xiết bao.
Vì Hùng Nâu rất vâng lời, làm Thiên Lộ cứ nửa vời, nàng đành buông thả, hổn hển: “Nhanh lên……A……Ứmm……”
Hùng Nâu biết tỏng nàng “chậm” đủ rồi, đè nàng lên tường, tay đỡ sau gáy nàng tránh va đập.
“Nhanh thế này à?” Năm nhấp một dập, dụ dỗ Thiển Lộ, mỗi khi nàng tưởng như trượt xuống, Hùng Nâu lại sốc nàng lên.
Ngay cạnh là trạm bát……….Thiển Lộ chẳng để ý, gật đầu qua quýt: “……..Ừm.”
“Như này thì sao?”
Hùng Nâu bấm eo nàng, nhấc cao, gậy thịt giã thẳng vào tử cung.
“………A!” Thiển Lộ đờ đẫn, cơ thể run bần bật, nước sữa đặc sệt trút ào ạt, nhơ nhớp chỗ gắn kết.
Hùng Nâu bị nàng siết, rùng mình, vần vò cặp mông múp máp, thúc phầm phập, cúi đầu nhá mạnh vào cổ Thiển Lộ, mới nén được cảm giác muốn xuất.
Nước chảy óc ách, côn thịt giã ngược dòng, “Phành phạch, phành phạch” liên miên, mép môi sưng thũng bị cuốn vào hang thịt, lật qua lật lại đỏ au như ứ máu, Hùng Nâu thọc vào tận cùng, miết mát bên trong mãi, còn cố tình hỏi: “Lộ Lộ có sướng không?”
Dư vị cao trào vẫn dai dẳng, miệng lưỡi Thiển Lộ khô khốc, hai tay cào cấu tấm lưng dày rộng, từng vệt dài đỏ bừng tứa máu, nàng hờn dỗi: “Đừng hỏi nữa! A…..Ưmm….Ơ….”
Gậy thịt vùi lút chốn mất hồn, dòng nước trong veo trào liên tục, hai chân Thiển Lộ quắp chặt hông Hùng Nâu, khe thịt sít sao, cả thể xác và tâm hồn hai người đều chứa chan sung sướng.
Trời sáng dần, nắng mai lấp ló chân trời Đông, tiếng hổn hển rên rỉ trong gian bếp mãi không dứt.
“Đại Hùng…..Ứ…….Nhanh lên……A…..Sáng rồi.”
Trong giây phút hốt hoảng, Thiển Lộ tưởng như eo mình sắp gẫy: “Chết mất……Thiếp….chết mất……”
Hoà vào tiếng rên rỉ, Hùng Nâu chạm chân tới đỉnh dục vọng ——
Quy đầu dán chặt miệng tử cung, lỗ sáo buông lỏng, “Phụt phụt phụt” dòng dịch đặc nóng bắn tới tấp!
Thiển Lộ ngửa đầu hổn hển, lại lên đỉnh………
Cuối cùng, Thiển Lộ cũng không đi thăm Túc Yểu được.
*
Phòng tắm khu sau, Hùng Nâu no nê thoả mãn ôm chặt Thiên lộ trong lòng.
“Lộ Lộ, hôm nay còn đi thăm tiểu thư không?”
Thiển Lộ ngủ mê man trong lòng hắn, chán nản thở dài: “Không đi nữa………Đồ khốn.”
“Thế sau này có đi nữa không?”
“………Không biết….nữa…….” Âm cuối nhõng nhẽo nũng nịu.
Thiển Lộ chỉnh tư thế ôm Hùng Nâu, “Để yên thiếp ngủ nào……..”
Lộ Lộ ngoan quá đi!
Hùng Nâu đảo mắt, dỗ nàng: “Hay mình cũng sinh con đi!”
“Ừ………”
Thiển Lộ chẳng nghe rõ Hùng Nâu nói gì, chỉ qua quýt đáp lời.
Hùng Nâu không để ý, cười vênh: “Được! Sinh hai đứa!”
“Ừ………”
Hùng Nâu cười tươi rói, được voi đòi Hai Bà Trưng: “Được luôn! Một đứa tên Hùng Nhất, một đứa tên Hùng Nhị!”