Những ngày sau đó Uyên Vy luôn tránh mặt anh, cho dù Bảo Long có làm gì cô cũng không muốn nhìn mặt anh, lời xin lỗi anh nói mỗi ngày đối với cô cũng không hề có tác dụng.
Hôm nay là ngày nghỉ Bảo Long định ra ngoài đảo ngọc trai của anh để xem sét, nhưng khi vừa khởi động xe anh mới nhớ đã bỏ quên hồ sơ ở trên phòng nên quay lại lấy.
Khi anh vừa vào nhà thì Uyên Vy đang ở ngoài vườn đi vào biệt thự, cô nhìn thấy xe của Bảo Long đang ở trước sân, cô vội chạy lại xem để tìm cách chạy trốn.
Khi đến xe Uyên Vy nhìn thấy chìa khóa xe của anh vẫn còn trên đó, cô rất vui và nhìn về phía biệt thự nói:
-Đủ lắm rồi mình phải về nhà thôi không thể ở lại đây một chút nào nữa.
Lên xe Uyên Vy khởi động máy và chạy đi, nhưng lúc này Bảo Long đã lấy đồ trở ra rồi, anh đang giữ chìa khóa cổng nên khi thấy cô vừa chạy đi anh bấm chìa khóa cho cổng đóng lại.
Uyên Vy đang mừng thầm vì sắp chạy được rồi, nhưng tại sao cổng đang mở lại đang khép lại, may mắn là cô thắng xe kịp nên mũi xe chuẩn bị chạm vào công đã dừng lại.
Cô nhìn ra phía sau đã thấy Bảo Long từ biệt thự chạy ra, anh đến mở cửa xe ra hỏi:
-Em muốn đi đâu?
-Tôi muốn về nhà.-Em có biết là nguy hiểm thế nào không hả? Nếu em không biết đường mà chạy xuống vách núi rồi sao?
-Anh không thể nhắm mắt cho tôi đi khỏi đây à? Tôi không sợ gì hết.
-Nhưng mà tôi sợ....tôi sợ là....
Nói đến đây thì Bảo Long ngập ngừng rồi anh mới tiếp tục nói:
-Kể từ giây phút này em phải ở sát bên cạnh tôi không được đi đâu rời khỏi tôi hết.
Uyên Vy tắc máy xe rồi bước xuống xe nói:
-Tôi không muốn, dù tôi sống chết thế nào thì mặc kệ tôi không liên quan đến anh.
Nói rồi cô bỏ đi không thèm nói chuyện gì đến anh hết, Bảo Long biết cô nhiều lần muốn bỏ đi nhưng hiện tại anh hoàn toàn không muốn cô rời khỏi đây.
Bảo Long đi ra vườn hoa phía sau biệt thự nơi Uyên Vy hay đứng ngắm cảnh để tìm cô, bởi vì anh biết ở biệt thự này ngoài mộ của Bảo Nam thì cô chỉ ở đó thôi.
Khi ra đến nơi thì đúng là Uyên Vy đang ở đấy, anh đi đến gọi:-Uyên Vy.
Nghe thấy tiếng anh nhưng cô cũng không thèm nhìn lại mà nói:
-Không phải lúc nãy anh muốn đi đâu à? Anh muốn đi đâu thì đi đi không cần đi theo coi chừng tôi nữa.-Không phải là tôi coi chừng em mà là tôi muốn đưa em đi chung.
-Anh muốn đưa tôi đi đâu?
Uyên Vy hỏi rồi lại suy nghĩ và mỉm cười quay lại hỏi Bảo Long:
-Hay là...ý của anh là anh sẽ đưa tôi về nhà?
Nhưng khi cô hỏi như vậy thì Bảo Long im lặng không trả lời, cô thấy anh vẫn không nói gì nên hỏi tiếp:
-Anh nói đi, bây giờ anh cũng biết là anh bắt sai người rồi mà, anh cũng biết tôi không phải là Tường Vy vậy thì anh nên buông tha tôi để tôi về với gia đình mình nữa chứ.
-Nhưng mà tôi không muonso em đi, tôi muốn em ở lại đây.
Thật ra từ khi Bảo Long biết được cô không phải là Tường Vy, thì anh cũng nhận ra cô gái này đã ở trong tim anh từ lúc nào rồi, anh thật sự không muốn cô trở về nhà của mình, Uyên Vy hỏi:
-Ở với tư cách gì? Tôi không còn là người hầu của anh nữa, anh đừng nghĩ tôi đã...
Nói đến đây thì Uyên Vy quay đi hướng khác cô nói tiếp:
-Anh đã làm chuyện đó với tôi nên ép buộc tôi có đúng không?
-Tôi không hề ép buộc em...mà là cầu xin.
Uyên Vy bất ngờ quay trở lại hỏi anh:-Cầu xin...? Là một cậu chủ mà ai cũng phải cúi đầu, anh như vậy mà cũng cầu xin tôi à?
-Không phải vậy, tôi đang cầu xin em với tư cách của một người đàn ông nói với người con gái mà anh ta thích. (39)
Cô vô cùng bất ngờ và không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, Bảo Long vậy mà nói thích cô sao? Anh lấy trong túi ra chiếc lắc tay lần trước cô bỏ lại đưa ra trước mặt cô, Uyên Vy nói:
-Lại là gì nữa đây? Anh định so sánh tôi với chiếc lắc này nữa đó hả? Người phụ nữ không hoàn hảo và những viên ngọc không hoàn mỹ.
-Không phải vậy.
Bảo Long từ từ đẩy những viên ngọc trai nhỏ lên, ở giữa chiếc lắc tay ấy là một viên ngọc trai lớn nhất đẹp nhất và sáng nhất, anh nói:
-Nhìn tôi đi có một viên ngọc sáng nhất nằm trong cái vòng này, lúc đó tôi vẫn chưa biết được sự thật cũng không cần biết em là ai? Nhưng giờ thì tôi biết em chính là viên ngọc sáng nhất. (4)
Uyên Vy cũng không biết phải phản ứng thế nào khi anh nói như vậy, còn Bảo Long thấy cô đứng im như vậy anh đã cầm tay cô lên và đeo lại chiếc lắc ấy cho cô.
Sau khi đeo xong Bảo Long còn cầm tay của cô lên đưa lên môi mình hôn nhẹ một cái, anh nói: