Nhược Hi vội vàng, muốn mở cửa đi vào phòng bệnh, nhưng A Trì đã cản cô lại.
“Tiểu Hi, bác sĩ đang cấp cứu cho bác bên trong, em không vào được.”
“A Trì, rốt cuộc mẹ em bị làm sao?”
“Chuyện này…”
Nhược Hi ánh mắt rất hoảng loạn, đã tràn ra hai hàng nước mắt, chờ đợi anh nói.
“Dường như bác đã bắt đầu có nhận thức trở lại, và theo như phán đoán sơ bộ thì, ý chí của bác không muốn tiếp tục điều trị, nên sinh ra việc,….”
“Em đừng lo, anh đã nhờ trưởng khoa Lâm, cô ấy rất giỏi, sẽ không sao đâu.”
“A Trì, em chỉ còn một mình mẹ thôi, em không thể mất bà ấy được.”
Cô lo lắng, nước mắt không thể kìm được nữa, đã ướt hết cả đôi má đỏ của cô.
”Không sao, không sao, em vẫn còn anh.” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
“Mẹ em sẽ không sao đúng không?”
Hai tay cô run rẩy bám vào cánh tay của A Trì.
“Sẽ không sao.”
…
“Cố tổng, cô Nhược Hi đang ở bệnh viện MeDic.”
“Cô ấy bị sao? Sao lại đến bệnh viên?” Nam Đình giọng chầm chậm hỏi.
“Không phải cô ấy, cô ấy ở bên ngoài phòng cấp cứu cùng với một bác sĩ. Nhìn có vẻ là rất thân.” Nói rồi, Dịch Dương đưa ảnh cho Nam Đình xem.
“Điều tra xem là ai trong phòng cấp cứu, cả mối quan hệ của hai người họ.”
“Nhưng, làm vậy…. Cô ấy biết được, liệu…”
Nam Đình lãnh đạm đưa mắt nhìn Dịch Dương.
“Có chút chuyện nhỏ như vậy, câu cũng đợi tôi chỉ cách à?”
“Không không. Tôi đi làm ngay đây.”
…
Nữ bác sĩ bước ra từ cửa phòng cấp cứu
“Lâm Yến, thế nào rồi??”
Lâm Yến cởi bỏ khẩu trang, từ tay một y tá lấy một sắp tài liệu đưa cho A Trì.
“Anh yên tâm, hiện tại bác gái đã qua khỏi cơn nguy kịch, sức khoẻ và các chỉ số đều bình thường.”
Lâm Yến cho hai tay vào túi áo blouse, cất giọng chuyên nghiệp nói.
“Bác ấy đã bắt đầu có vài phần trăm ý thức, nhưng ngược lại, ý chí sinh tồn quá kém, điều này dẫn đến việc cơ thể chống lại thuốc. A Trì, anh hiểu vấn đề đúng không?”
“Anh hiểu rồi, vất vả cho em rồi.”
“Không sao, chuyện nên làm thôi.”
“Bác sĩ, bây giờ tôi có thể vào với mẹ chưa?”
“Có thể vào rồi… à, cô nên chú ý trò chuyện với bệnh nhân thường xuyên, có lẻ ích nhiều, bệnh nhân sẽ nghe hoặc cảm nhận được. Đây là một phương pháp trị liệu bằng tâm thức, có lẻ cũng là cách duy nhất giúp bệnh nhân khôi phục ý chí.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Lâm rất nhiều.”
Lâm Yến lịch sự gật đầu, sau đó cũng rời đi.
Nhìn người phụ nữ ốm yếu trên giường bệnh, tóc đã cạo trọc từ lâu, cánh môi mỏng nhẹ trắng bệch, Nhược Hi trong lòng không khỏi chua xót.
Cô lấy trong học tủ bên cạnh giường bệnh ra một chiếc nón len, cẩn thận đội lên cho mẹ.
Lại nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay nhăn nhúm, đang phải ghim kim truyền dịch.
“Mẹ, là con đây, mẹ có nghe thấy tiếng con không?…. Mẹ phải cố lên, nhất định đừng bỏ rơi con lại, đừng để con một mình ở thế giới này nha mẹ.”
“Tiểu Hi, nếu em muốn khóc, thì cứ khóc đi, đừng cố nữa.”
Nhược Hi mím môi lắc đầu.
“Em không sao, mẹ em cũng sẽ không sao.”
Tuy cô nói không sao, nhưng cả cô và A Trì, đều biết được sự vụn vỡ trong lòng cô.
“A Trì, anh giúp em tìm một hộ lý cho mẹ em, chi phí cao một chút cũng được, chỉ cần chăm sóc thật tốt cho bà ấy là được. Sắp tới em sẽ hơi bận. Nhưng sẽ cố gắng đến thăm mẹ nhiều hơn.”
“Ừm, em cũng chú ý sức khoẻ, đừng lao lực quá. Cũng nhớ ăn đúng bữa, đừng lạm dụng thuốc quá nhiều.”
“Em biết rồi, em sẽ chú ý, cảm ơn anh.” Cô vừa nói vừa sửa lại chăn cho mẹ.
“Em đi à.”
“Ừm… ở công ty vẫn còn việc, em phải đến công ty.”
“Vậy anh đi lấy thêm cho em thêm một ít thuốc dạ dày nhé. Phòng trường hợp em cần thì không phải đi mua.”
Nhược Hi gật đầu, sau đó lại e dè nói.
“Có thể cho em thêm ít thuốc….”
“Không phải chứ? Cách đây một tháng anh vừa đưa cho em một lọ. Em đã dùng hết rồi sao, có cần anh kiểm tra lại cho em không??”
“Không phải, thuốc vẫn còn, em cũng không sao, chỉ là…. Gần đây em hơi áp lực….”
A Trì nhíu mày, giọng chưa kịp cất, thì Nhược Hi nói tiếp.
“Anh yên tâm, nếu có vấn đề gì, em sẽ báo ngay với anh, cũng chỉ xin thêm thuốc, để dự phòng thôi…. Sẽ cố gắng khống chế, không để phát bệnh nữa.”