Nam Đình rất ga lăng, anh mở cửa xe cho Nhược Hi, còn cẩn thận dùng tay che đầu cho cô.
“Sếp Cố, hôm nay làm phiền anh nhiều rồi.”
“Đừng để tâm, chuyện bình thường thôi.”
“Anh đối với ai cũng vậy à?”
“…” câu hỏi của Nhược Hi, quả là hỏi vào tim đen của người ta rồi, làm cho Nam Đình phải thẹn, anh nhìn đồng hồ để khỏi phải trả lời.
Nhìn Nam Đình với dáng vẻ này, cô không nhịn được mà trêu ghẹo.
“Ừm… nếu với ai cũng vậy, thì đúng là bình thường.” Vừa nói cô vừa bỉu môi, nhướng mày, bày ra dáng vẻ trêu chọc anh.
“Được rồi, được rồi… mau vào nghỉ ngơi đi.”
Nam Đình đẩy vai cô.
Dưới tác động của anh cô phải đi về phía trước, nhưng vẫn không thôi nói.
“Còn nếu chỉ tốt với mình tôi, thì không có bình thường đâu nha sếp Cố….”
“Vào nghỉ ngơi đi, cô còn nói nữa, tôi cắt thưởng tháng này của cô.”
“Thôi, không trêu anh nữa.” Cô quay người lại, đối diện với anh.
Anh bày ra vẻ lạnh lùng, nhìn đi chổ khác.
“Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi, khuya lắm rồi, đừng ham công tiếc việc nữa. Tiền của anh đủ nhiều rồi.”
“Tôi biết rồi, cô không phải nhắc.”
“Hừmmm… khó tính thế.” Cô bỉu môi.
“Tôi vào trong đây.”
“Ừm”
“Bái bai, anh… ngủ ngon nhé.”
… Nam Đình nhìn cô đi vào trong, rồi phì cười, lắc đầu quay đi.
…
Sáng hôm sau Nhược Hi mệt mỏi đến công ty lúc 8h.
Vừa đến cô đã nhìn vào phòng Tổng Giám Đốc, thấy không có ai, cô có chút hụt hẫng. Chậm chạp ngồi vào bàn.
“Nhược Hi, sau trông cậu mệt mỏi vậy?” Thư Ỷ hỏi.
“Ừm, không sao, dự án của NK quá gấp, nên hôm qua mình tăng ca đến khuya, chắc do thiếu ngủ thôi.”
“Cố tổng cũng thật lạ, sao lại có thể để thực tập viên, một mình đảm nhiệm một dự án chứ?” Tích Nhi nói với giọng không mấy hài lòng.
“Lại còn cho thời gian rất ngắn.” Một đồng nghiệp nữa tiếp tục nói.
Tích Nhi khoanh tay, dựa người bào ghế, phong thái phóng khoáng nói.
“Trước giờ ở EoDil chưa từng có ai một mình phụ trách một dự án, đều chia nhóm, hoặc cả phòng cùng làm. Cố Tổng cũng quá chiếu cố cô rồi.”
“Nếu cô không hài lòng, thì đến gặp Cố Tổng, nói với tôi không có tác dụng gì đâu.” Nhược Hi chẳng đoái ngoài đến Tích Nhi, giọng khinh khỉnh nói.
“Tôi tất nhiên sẽ không, ngược lại…. Tôi sẽ chống mắt lên xem, một đứa bệnh hoạn như cô, sẽ làm được gì?”
“Vậy thì mở mắt to ra một chút!”
“Được, đến lúc dự án này không thành công, tổn thất của EoDil, tôi xem cô lấy gì mà đền. Còn nữa tôi cũng muốn xem xem, đại ma vương Cố Nam Đình, sẽ xử trí cô thế nào.”
“Tôi nên cảm kích cô, vì cô lo lắng cho tôi, hay nên mắng cô, vì cô lo chuyện bao đồng nhỉ?”
“Cô!” Tích Nhi tức giận bước đến chỗ Nhược Hi, chỉ tay vào mặt cô.
“Tôi làm sao.” Nhược Hi vẫn ngồi trên bàn, mặt không chút lo sợ, ngẩn nhìn Tích Nhi.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, sếp Kiều mà biết, sẽ tức giận đó.” Các đồng nghiệp bắt đầu hoà giải.
Nhưng nhìn thái độ vênh váo của Nhược Hi, Tích Nhi không nhịn được.
Cô cầm lấy ly nước trên bàn, mạnh dạng hấc vào mặt Nhược Hi.
“Nhược Hi..”
“A…”
“Xãy ra chuyện thật rồi..”
“Phù…” Nhược Hi thờ phù một cái, nhận lấy khăn giấy từ Thư Ỷ, chầm chậm lau mặt và đứng dậy.
“Lâm Tích Nhi, cô đừng nghĩ, cô có người chống lưng, thì tôi sẽ sợ cô… Lâm Nhược Hi tôi, không dễ bắt nạt đâu.” Nhược Hi ghé sát tai Tích Nhi, dùng giọng răng đe để cảnh cáo.
“Thì sao? Cô sẽ làm gì tôi? Đánh tôi à? Cô đánh đi!”
“Tôi không có thời gian để cãi nhau với cô, đợi tôi hoàn thành xong dự án này, sẽ tìm cô để trả lại ly nước này.”
Nói rồi Nhược Hi bỏ đi, khi đi còn cố tình va vào Tích Nhi.
“Vậy thì tôi, sẽ ngồi ở đây đợi cô.”
…
“Nhược Hi, cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi, cậu vào làm việc đi, đừng để sếp Kiều biết.”
“Ừm, cậu nhớ hong khô áo, đừng để bị cảm nhé.”
“Mình biết rồi.”
… Thư Ỷ vừa rời đi. Nhược Hi liền lấy hộp thuốc giấu trong tay ra, gấp gáp uống một viên.
Cảnh này vừa hay bị Tích Nhi nhìn thấy.
Tích Nhi nhướng mày rồi nhếch môi một cái, sau đó liền ung dung rời đi. Trong ánh mắt đầy sự toan tính, lại có chút đắc ý. Như đã nắm chắc phần thắng.