Dưới chân núi, lũ gấu tới và rời đi trong màn tuyết. Tất nhiên đây chỉ là phóng đại thôi. Tóm lại là chúng đang tìm bạn hẹn hò hoặc đang trên đường lên đỉnh núi.
Chẳng hạn như Otis và Alexander đã sớm chiếm lĩnh một đỉnh núi mà nói thì vẫn là tương đối hiếm.
Ánh sáng phía dưới bức tường nham thạch hơi u ám, có một con gấu Bắc Cực trắng với một thân hình cường tráng được bao phủ bởi một lớp tuyết.
Có một con gấu Bắc Cực khác, nó tương đối nhỏ, tròn trịa và dễ thương với bộ lông trắng mịn bồng bềnh, nhưng đó không phải là một con gấu con.
Mặc kệ tuổi tác cùng kích cỡ, thật ra đã không thể dùng biệt danh gấu nhỏ để gọi Alexander nữa từ lâu rồi.
Alexander đã gẫn đến tuổi gần trưởng thành, đã tới lúc có thể rời mẹ mà sống một mình, giống như Otis đã sống quen một mình ở độ tuổi này vậy.
Chú gấu Alexander hai tuổi rưỡi phát triển tốt đến nỗi một con gấu đực ba tuổi cũng không to được như cậu.
Với những vấn đề trước mắt, Otis – người nuôi dưỡng gấu con không hề bận tâm, dường như hắn chưa từng nghĩ tới mối quan hệ của hắn và gấu nhỏ sẽ giống như mối quan hệ giữa gấu mẹ và gấu con.
Alenxander hai tuổi rưỡi hay ba tuổi rưỡi cũng như thế thôi, dường như thân hình to lớn không hề quan trọng mấy.
Có lẽ Otis nghĩ như vậy, dù gấu nhỏ có mười tuổi đi chăng nữa thì cậu vẫn là gấu nhỏ với hắn.
Cần phải cho ăn, cần phải ôm ngủ, cần hắn làm bạn một tấc cũng không rời.
Không biết qua bao lâu, phía chân trời có một tia ánh sáng nhạt từ từ dâng lên, cuối cùng thì một tia sáng cũng xuất hiện trên mảnh đất tối tăm đã nhiều tháng.
Đương nhiên bầu trời sẽ không sáng lên ngay lập tức, mà là kiên nhẫn sáng lên từ từ.
Tuyết bắt đầu rơi khiến trời tối đi một chút.
Kiều Thất Tịch ngáp một tiếng rồi tỉnh lại, cậu nghe bên ngoài âm thanh của gió tuyết thì lập tức cảm thấy rằng vị trí này thật đắc địa, gió tuyết đều không thể thổi tới.
Có thêm Otis ở đây sưởi ấm nữa, cậu không lạnh chút nào.
Cậu quay đầu xem xét Otis. Otis đáng lẽ phải nhắm mắt nghỉ ngơi mà lúc này lại mở to mắt nhìn cậu, cứ như thế bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt thì mơ hồ buồn ngủ, còn đôi mắt kia thì nhìn chăm chú, yên tĩnh và tối đen như mạch nước ngầm đang bắt đầu chuyển động.
Như có cái gì đó được giấu kín.
Kiều Thất Tịch chớp chớp mắt, trong lòng rất sợ hãi. Cậu cọ cọ mặt Otis mà nghĩ thầm rằng, nếu không quen biết Otis, có thể cậu không biết rằng gấu Bắc Cực cũng có một mặt thần bí đến như vậy.
Thật thà và vụng về, quả thật không liên quan tới Otis chút nào.
Bị gấu nhỏ cọ cằm, mắt Otis lập tức sáng lên, dường như hắn rất cao hứng.
Phương pháp để hắn biểu hiện sự cao hứng rất nhiều, bình thường là sẽ dùng hành động để biểu đạt, thỉnh thoảng thì sẽ dùng âm thanh ngắn, chẳng hạn như hôm nay.
Kiều Thất Tịch so sánh âm thanh hiện tại của Otis cùng với âm thanh khi xua đuổi kẻ xâm nhập, bao gồm âm thanh cầu hoan, an tâm cười.
Nhưng mà Kiều Thất Tịch lại không cười nổi.
Cậu không có quên mục đích Otis lên núi này là gì, đó là hắn thích cậu, muốn cùng cậu giao~ phối.
Hiện tại, mỗi việc Kiều Thất Tịch tiếp nhận chuyện Otis yêu thích mình này thôi đã khiến cho da đầu gấu nhỏ run lên một trận, đồng thời cũng không định từ chối tình yêu không thể tưởng tượng nổi này.
Cũng không thể nói rằng năng lực thừa nhận của cậu lớn, cũng chẳng phải vì tâm lý hoặc là áy náy.
Chính là vì Kiều Thất Tịch quan tâm đến việc tiếp nhận thân phận mới này, chứ nói chuyện yêu đương cùng một con gấu Bắc Cực khác thì có cái gì sai.
Tiếp theo là Otis rất là tốt, vừa có thể giao tiếp tinh thần, vừa có thể sống cùng nhau, so với nhiều người mà Kiều Thất Tịch đã từng tiếp xúc thì hắn cực kì dịu dàng, tình cảm mãnh liệt.
Làm bạn đời với hắn… Hẳn là rất hạnh phúc.
Kiều Thất Tịch nghĩ thầm rằng, nếu cậu khăng khăng rời đi, không chấp nhận tình cảm này thì Otis sẽ buông tay sao?
Đáp án không hề nghi ngờ.
“......”
Cũng không phải là chưa từng thử, ngẫm lại lần trước thì bản thân chưa chạy được 10km thì đã bị đuổi theo.
Trong lòng Kiều Thất Tịch khẽ thở dài một tiếng, nói thế nào đây? Thật ra hiện tại không phải vấn đề ở chỗ tiếp nhận tình cảm của Otis, mà vấn đề là có thể tiếp nhận kỳ động dục của Otis hay không.
Tất cả đều lên đỉnh núi xây tổ ấm, kể cả tiểu Hoàng cũng biết chuyện này, bọn học chắc chắn không thể đi lên ngắm phong cảnh rồi đi xuống một cách đơn giản như thế được.
Hiện tại trước mắt xảy ra một vấn đề!
Là thể trạng của Kiều Thất Tịch và đối phương cách nhau quá xa, nếu làm chuyện đó, gấu nhỏ khẳng định mình sẽ bị thương.
Tuy nói rằng Otis xem Kiều Thất Tịch như mạng, có thể không nghĩ đến việc thật sự đi vào, điều này thì Kiều Thất Tịch vẫn tin tưởng. Cậu biết Otis rất thông minh, cái gì có thể hay cái gì không thể làm trong lòng đối phương đều biết rất rõ.
Chắc chắn sẽ không làm cậu bị thương.
Nếu gấu nhỏ ích kỷ một chút nữa thì lúc bên kia khổ sở, cậu chỉ cần cống hiến tấm lưng mập mạp kia là xong rồi, thật ra cũng đủ để vượt qua chu kỳ giao phối rồi.
Nhưng mà tính tình của Kiều Thất Tịch không ích kỷ như vậy.
Bình thường có hay chửi mắng nhưng khi gặp chuyện thực tế, cậu cũng có thể là một thanh niên có thể xử lý điều này.
Này, đây chẳng phải là thời kỳ động dục trong mùa sinh sản sao, để cậu hồi tưởng lại những bộ phim mình đã xem, trừ bỏ việc thực sự động chạm ra thì còn rất nhiều biện pháp để thử.
Otis là một chú gấu Bắc Cực chưa trải sự đời nhiều, hiện giờ vừa bước chân vào một cánh cửa tới thế giới mới.
Tính toán đâu ra đấy thì chỉ có hai lần cọ cọ, không thể nào ngây thơ hơn được nữa.
Làm một chú gấu ngây thơ dễ tính, chỉ cần một chút thủ đoạn đã bị lừa, Kiều Thất Tịch dùng móng vuốt đỡ trán.
Có lẽ gấu nhỏ biểu hiện rất rõ việc kháng cự việc cọ cọ nên lúc cậu tỉnh lại, Otis cũng không muốn làm loại việc này ngay lập tức. Thật ra nếu không phải nhiệt độ và hô hấp có khác nhau thì Otis khi bình tĩnh hoàn toàn không có sự khác biệt.
Nhưng Kiều Thất Tịch biết, hiện tại nếu như làm cho Otis trở mình phơi bụng lên là chắc chắn có thể thấy được cái thứ cho gấu con lo lắng không yên.
Mặc dù là như vậy, ngoại trừ việc Otis thỉnh thoảng liếm bộ lông bên ngoài của cậu thì cũng không tính toán làm thêm bất kì một hành động nào khác.
Tuy rằng Kiều Thất Tịch không hiểu vì sao Otis đến cả cọ cọ cũng không làm, nhưng cậu chắc chắn rằng Otis không phải không có hứng thú làm chuyện ấy với cậu.
Chắc là vì hắn cố kìm nén.
Bởi vì biết cậu không thích đó.
Otis ngốc nghếch, sớm biết như vậy thì sao không đồng ý mấy con gấu Bắc Cực cái khỏe mạnh kia?
Hiện tại thì tốt rồi, còn phải khiến chính mình kìm nén đến cực nhọc.
Trong lòng gấu nhỏ hư hỏng đầy vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Ban đầu cậu quá xấu hổ để làm bất cứ cái gì, mãi cho đến khi gió tuyết ngày càng lớn, xung quanh ngày càng tối đen mới tạo cho cậu một cảm giác an toàn.
Cậu muốn nghiêm túc thừa nhận đoạn tình cảm này, gấu nhỏ cuối cùng cũng chỉnh lại tư thế. Cậu xoay người ở trong lòng của Otis, vốn dĩ là hướng lên trên, bây giờ trở thành đầu cúi xuống, chui mặt vào.
“......”
Hành động này quấy rầy đến Otis. Vì không chịu nổi một chút kích thích, hắn liền ngẩng đầu và nâng cánh tay lên, ý đồ muốn giam cầm chú gấu nhỏ nghịch ngợm này.
Nhưng là chính lúc Otis nhúc nhích vài cái, động tác tiếp theo của Kiều Thất Tịch lập tức khiến cho hắn mở to hai mắt, dừng lại một cách đột ngột.
Loại tình huống này rất hiếm khi xuất hiện với Otis, cho dù là khi gặp tên săn trộm bắn hắn bị thương, máu chảy khắp mặt đất, cũng không có phản ứng mạnh (như lâm đại dịch) đến như thế.
Nhưng không thể không thừa nhận, hiện tại hắn không dám cử động dù là một chút, sợ quấy rầy đến gấu nhỏ.
Giờ phút này, chú gấu nhỏ được nuông chiều từ bé kia đang liếm sạch cơ thể cho hắn mà không hề có một chút ghét bỏ nào, giống Otis làm với cậu lúc trước.
Hiện giờ gấu nhỏ cũng không ghét bỏ…
Được rồi, lúc đầu thì cực kỳ không quen cho lắm.
Thật là ngại mà.
Nhưng thật ra Kiều Thất Tịch nghĩ lại, bản thân sớm coi việc này như thói quen. Cả một năm nay nếu như không có Otis giúp cậu vệ sinh, chính cậu đã sớm biến thành một con gấu bẩn.
Nhưng mà cả hai vẫn bất đồng, Otis chỉ đơn giản là giúp gấu nhỏ làm vệ sinh, mà gấu nhỏ thì phải phụ trách một phạm vi rộng hơn nữa.
Nhưng mà cậu cũng không chắc hiện tại mình có làm đúng không?
Chắc chắn là có, ban đầu hai mắt Otis mở to, giờ phút này là từ từ nheo mắt lại, chỉ chừa một tia sáng lờ mờ để chú ý đến bóng dáng của gấu nhỏ.
Rõ ràng là hắn rất tập trung tinh thần.
Cả người chỉ có cẳng tay là rảnh rỗi, thỉnh thoảng cử động một chút, dường như muốn cận kề với gấu nhỏ nhưng lại sợ làm phiền đối phương.
Bàn chân gấu tròn tròn đành phải quơ quào trong không khí.
Không biết qua bao lâu, Otis bất an chuyển động cổ, ánh mắt dừng lại nhìn về một phía.
Nhìn kỹ thì sẽ thấy, ánh mắt của hắn không hề bình tĩnh, chuyên tâm mà có chút thất thần.
Lại không biết qua bao lâu, trong cổ họng của con gấu Bắc Cực phát ra từng trận âm thanh trầm thấp, tràn ngập cả chỗ an nhàn này.
Để mau chóng đạt được mục đích, Alexander tạm thời quên đi ngượng ngùng cùng điểm mấu chốt, cậu biết dù sao thì chuyện như vậy còn xảy ra suốt cả mùa xuân.
Đột nhiên, thân thể gấu nhỏ dừng lại, sau đó lập tức bò ra khỏi người của Otis.
Mà Otis cũng lập tức đứng dậy, cúi đầu hoàn thành việc rửa sạch bản thân mình.
“......” gấu nhỏ với bộ lông trắng tinh. May là da cậu là màu đen, nếu không thì hiện tại đã sớm thành một con gấu nhỏ màu đỏ rồi.
A a a a!
Trong nháy mắt Alexander cảm thấy nhục nhã hết sức, tiếp sau đó cậu đi ra ngoài chui đầu vào tuyết, mong rằng lớp bông tuyết dày có thể hạ nhiệt độ của mình xuống.
Trong đầu cậu nháy mắt nhớ lại việc vừa rồi, thế giới của gấu nhỏ như muốn nổ tung.
Choáng! Otis không thể thông báo cho cậu trước một chút sao?
“Ô ô y y.” Kiều Thất Tịch mãnh liệt hy vọng, giờ phút này hãy để cho cậu là một con gấu chết, không muốn nhận quấy rầy từ bên ngoài nữa.
Ai tranh luận (cue) làm chó!
Otis rất nhanh đã liếm hết bộ lông, hắn lập tức ló đầu tìm Kiều Thất Tịch, tiếp theo đã thấy ngay một cặp mông trắng trong tuyết.
Lúc ấy, trong mắt Otis phát ra những vụn nhỏ ánh sáng ấm áp, sau đó liền khôi phục sự lười biếng, thoải mái mà duỗi cái thắt lưng, trong tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Kiều Thất Tịch.
Nhưng mà thi thoảng cũng sẽ chuyển một chút nhìn sang chỗ khác, dường như không chỉ có một mình gấu nhỏ đang xấu hổ.
Lần đầu tiên Otis được lấy lòng có lẽ cũng sinh ra một chút cảm giác tương tự.
Ai biết được?
Otis ghé vào cửa hang, đợi một chút mà gấu nhỏ vẫn không trở về, hắn đành phải đi tới can thiệp.
Bộ lông trên lưng bị cọ cọ, gấu nhỏ lập tức chui đầu ra khỏi tuyết xem con chó nào đang quấy rầy mình.
Không hề bất ngờ đó là chó Otis, từ từ, ủa có gấu thế không?
“…..”
Mặc kệ, bây giờ cậu không muốn chơi đùa cùng với Otis vì cảm thấy rất xấu hổ!
Bên chụp ảnh vẫn chú ý đến động tĩnh phía bên này thì cực kỳ vui mừng, cuối cùng Otis và Alexander cũng đi ra.
Một lát sau, nhân viên hỏi: “Có nhìn thấy cái gì không?”
Tâm tình đội trưởng hơi phức tạp: “Alexander lại đánh Otis nữa rồi.”
Nhân viên kia lại nhắc nhở hắn: “Đội trưởng, đó không phải đánh, đó là làm nũng.”
Mọi người ngẫm lại cũng thấy rất có lý, giá trị thương tổn -5 thì có thể gọi là thương tổn sao?
Tất nhiên là không thể.
Buổi sáng đầu xuân, hai chú gấu Bắc Cực ở cửa hang làm một chút việc tán tỉnh nhau, ước chừng nửa giờ sau, bọn chúng bất ngờ quay trở lại hang.
Chờ thời tiết tốt lên một chút, nhóm quay phim đã khởi động chiếc máy bay không người lái đắt tiền, mạo hiểm nguy cơ bị hỏng để bay lên núi.
May mắn thay, máy bay không người lái này thuận lợi tiếp cận đỉnh núi, nhóm quay phim đã tìm được một góc để có cơ hội chụp ảnh quay phim mà ít bị phát hiện.
Từ những hình ảnh được gửi lại thì Otis cùng Alexander chính xác là đang thân mật hẹn hò với nhau.
Bọn họ rõ ràng nhìn thấy thân hình Otis chuyển động, nhưng không rõ Otis đã làm tới đâu, hay chỉ đơn giản là cọ cọ đơn giản như trước đây. Đúng là khi mùa xuân đến thì nhu cầu càng thêm mãnh liệt.
Bọn họ muốn nhìn rõ ràng hơn một chút.
Nhưng thật đáng giận, Otis đanh đá chua ngoa quá mức cẩn thận, đối phương vẫn dùng cơ thể to lớn của mình để che chắn hết sức cho Alexander, ngẫu nhiên mới có thể chụp được Alexander lộ ra nửa khuôn mặt hay một cái chân béo.
Thế thôi hả?
Dù sao thì ảnh thân mật cũng không chụp được chút nào.
Đã 3 ngày trôi qua, cả nhóm đều vô cùng sốt ruột: Shit! Otis, trông coi mấy ngày liền cho xem nhiêu đó thôi hả?!
Ít nhất cũng hé ra cho bọn họ chụp toàn thân của gấu nhỏ đặng làm tư liệu báo cáo công tác chứ. Nhưng Otis lại có tố chất như ông chồng thần kinh thích ghen tuông, ngay cả yêu cầu nhỏ bé này cũng không cho phép.
“Thân hình Otis rất to lớn, tôi hơi lo sợ gấu nhỏ sẽ bị thương.” Một thành viên sau khi xem băng thu hình, cực kỳ lo lắng mà nói: “Mong Otis chỉ cọ cọ”.
“Chắc là sẽ không đâu.” Đội trưởng an ủi nói: “Phải tin tưởng rằng Otis sẽ có chừng mực, tôi cảm giác nó là một con đực đáng tin cậy.”
Mọi người tin tưởng con gấu Bắc Cực này thà tổn thương chính mình cũng sẽ không tổn thương đến gấu nhỏ, đây là một trải nghiệm tuyệt vời.
Bọn họ rình coi 2 con gấu Bắc Cực ở trong hang, những hình ảnh kiều diễm diễn ra không ngừng trong suốt ba ngày.
Otis giống như đem nhu cầu của cả năm tập trung lại vào mùa xuân này.
Không thể bình tĩnh nổi, trong nội tâm hắn lúc nào cũng luôn luôn muốn quấn quít lấy gấu nhỏ, nhưng hắn là một con gấu có lý trí, không thể hành động như vậy được.
Điều này rất khác biệt so với các con gấu Bắc Cực khác, mặc kệ là lúc bình thường hay là mùa xuân động dục, trên người Otis đều không hề phóng túng.
Otis thật là biết kiềm chế.
Dù thường xuyên quấn quít cùng gấu nhỏ cũng là bởi vì không thể kìm nén.
Ham muốn sinh sản của gấu đực mãnh liệt đến mức cả mùa xuân có thể giao~ phối cùng nhiều gấu cái.
Nhưng Otis chỉ có một mình Kiều Thất Tịch, ngoại trừ Kiều Thất Tịch hắn không có ý nghĩ đi tìm con gấu khác, điều này không khỏi tạo nên gánh nặng cho gấu nhỏ.
May mắn là đây là không phải là gấu nhỏ thật, biết rất nhiều kiến thức mà các con gấu khác không biết, nếu không thì chuyến đi lên đỉnh núi này có lẽ phải dừng lại.
Cũng may tính cách Otis ổn trọng khắc chế được, thời điểm bị dày vò nhất Otis cáu khỉnh cũng chỉ đánh vào bức tường nham thạch bên cạnh.
Nhưng hắn không hề mạnh bạo với Kiều Thất Tịch, hành động liếm lông của hắn vẫn luôn luôn nhẹ nhàng.
Trong hang gấu trên đỉnh núi tuyết, nùng tình mật ý.
Dần dần, Kiều Thất Tịch cũng hiểu được một chút, cậu không hề mắng Otis là chó nữa.
Otis không phải là chó, cái gì Otis cũng hiểu và điều đó làm tổn thương Otis.
Kiều Thất Tịch đau lòng thay cho đối phương, ngoan ngoãn cùng đối phương vượt qua khoảng thời gian vừa dày vò vừa tra tấn ngày càng mãnh liệt này.
Vì lo lắng Otis sẽ chán ngấy kiểu cũ, càng ngày càng khó ứng phó nên Kiều Thất Tịch cắn răng thay đổi nhiều kiểu mới đa dạng.
Điều này khá mạo hiểm, một chút bất cẩn cũng có thể biến đùa thành thật, nếu không phải cậu hoàn toàn tín nhiệm đối với Otis thì căn bản cậu không dám thử.
Sự thật chứng minh, ngay cả Otis hiền lành thật thà cũng thích cảm giác mới mẻ, đối phương quả nhiên là thích…
Trong cả hang động, không khí dày dặc vô cùng, mùi và độ ấm riêng biệt của mùa xuân đan vào nhau, giống như so sánh với bên ngoài trời băng đất tuyết là hai thế giới.
Kiều Thất Tịch đã vô cùng mệt mỏi mà Otis vẫn ôm lấy cậu, thỉnh thoảng cọ mũi với cậu, giống như đang an ủi, giải thích rằng: Anh không phải cố ý đâu, anh thích em mà.
Gấu nhỏ cảm thấy mình bị lú rồi, không thì sao có thể dịch ra ý tứ như vậy được.
Nhưng ngẫm lại thì hình như không có vấn đề gì, Otis lại tỏ ra cực kỳ bình thường, bản thân cậu cũng không nên nghĩ nhiều.
Lại thêm một chút, nhưng Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng không kiên trì được, vì quá mệt mà mà ngủ mất.
Otis hơi bình tĩnh trở lại, mấy ngày nay hắn căn bản là không chợp mắt, cho dù là nhắm mắt lại nghỉ ngơi cũng không thể hoàn toàn sa vào giấc ngủ như bình thường.
Lúc gấu nhỏ ngủ, hắn hoặc là im lặng ôm cậu, hoặc là giúp gấu nhỏ liếm sạch bộ lông, mấy ngày nay nó luôn dễ dàng bị bẩn.
Mỗi khi liếm tới vị trí chưa trưởng thành của gấu nhỏ Otis lại dừng lại một chút, dùng khứu giác xác nhậ. Đáng tiếc chính là gấu nhỏ vẫn chưa trưởng thành, hắn còn muốn tiếp tục chờ đợi.
Đây là chuyện tình mà Kiều Thất Tịch không biết, hóa ra tiêu chí để Otis đánh giá việc có thể làm hay không chính là xem cậu là gấu nhỏ hay là đã trưởng thành.
Nhưng rõ ràng la, khoảng cách để gấu nhỏ trưởng thành còn một khoảng thời gian rất dài, Otis chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Điều này đối với hắn có lẽ cũng không khó.
Thời gian nghỉ ngơi ấm áp khiến hai con gấu Bắc Cực có nhu cầu cấp thiết về nước, chờ gấu nhỏ tỉnh lại, bọn họ đi ra ngoài ăn tuyết mới.
Kiều Thất Tịch trân trọng khoảng thời gian khó kiếm để xả hơi, cực kỳ may mắn hơn chính là, bọn họ ở trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.
Bầu trời vùng địa cực không có gió tuyết, rốt cuộc cũng sáng lên, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người cực kỳ ấm áp.
Ngày cả như Otis đã lâu không thấy mặt trời cũng thích kiểu thời tiết như thế này.
Có ánh mặt trời sáng sủa, Kiều Thất Tịch không nghĩ sẽ nhìn thấy đôi mắt bị tơ máu che kín của Otis, mặt đối phương dựa vào nham thạch, mắt híp lại, bộ dạng nhìn có chút mỏi mệt.
Chả mấy khi được ánh mặt trời chiếu vào, con gấu Bắc Cực này nhẹ nhàng cọ vào nham thạch, tự gãi chính mình.
Kiều Thất Tịch không muốn quấy rầy đối phương, cậu hi vọng Otis có thể ngủ một giấc.
Như cậu mong muốn, ngay lúc thoải mái này, vừa mới nghỉ ngơi xong Otis đã nhắm hai mắt lại.
Lần đầu tiên sau khi mùa xuân đến mà hắn thật sự ngủ. Otis ngủ bốn năm tiếng, tuy rằng không lâu nhưng thể xác và tinh thần của hắn được bù lại cực kỳ thoải mái.
Thấy Otis sau khi tỉnh dậy vẫn còn mệt mỏi, gấu nhỏ liền ngây thơ nghĩ rằng, mùa xuân này liền có thể trôi qua dễ dàng rồi.
Cậu vô cùng hào hứng mang theo cái xô của mình và hỏi: Otis, mình có xuống núi không?
Otis liếc mắt nhìn gấu con một cái, nháy mắt liền cụp mắt xuống không trả lời
Giả chết không trả lời là ý gì?
Alexander hai tuổi rưỡi biết rằng, đây là ý không muốn xuống núi.
“Ô ô y y.” Alexander dùng miệng đem thùng nhỏ ném xuống, giống như quá khứ giả khóc làm nũng: em đói bụng quá, xuống núi ăn báo biển đi.
Không lẽ Otis không cảm thấy cậu gầy đi sao? Ôm có thấy thoải mái không?
Bị gấu nhỏ yêu quý bổ nhào vào, mắt thường cũng có thể thấy được tâm tình vui sướng của hắn, lần này hắn lựa chọn dùng hành động để biểu đạt sự cao hứng, chẳng hạn như túm cả người gấu nhỏ mang về hang động.
Hắn vừa ngủ dậy, cảm giác hiện tại trên người tinh lực tràn trề.
Nếu gấu nhỏ trêu trọc hắn thì còn khách khí làm gì?
Camera phía xa, chụp được rõ ràng Otis đuổi gấu nhỏ quay về hang động.
Hai con gấu Bắc Cực đực, dọc theo đường đi cù cưa cù nhằng, liếc mắt đưa tình, mùi cẩu lương tràn ngập trong không khí.
“Otis thiệt là bá đạo, gấu nhỏ rõ ràng là không muốn về hang…”
“Haha, bởi vì bây giờ gấu nhỏ không có nhu cầu.” Một thành viên không suy nghĩ đã bộc lộ nội tâm đáng khinh của mình nói: “Thiết nghĩ đến hai năm rưỡi sau, nếu cả hai đứa đều đến kỳ động dục, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, liệu có đánh nhau không?”
Lúc đó Alexander cũng đã trưởng thành, cũng sẽ là một con gấu Bắc Cực to lớn, đến lúc đó có chịu cam tâm tình nguyện để Otis khi dễ không?
Một thành viên khác nói: “Tuyệt đối không có chuyện đánh nhau, tính cách quyết định cao thấp, Otis bình tĩnh cơ trí tuyệt đối chiếm ưu thế.”
Gấu nhỏ bên ngoài mềm mại, dù cho có trưởng thành cũng không thoát khỏi thân thể yếu ớt.