Em Trai Là Đại Boss

Chương 37: Cơ hội



"Bài phát biểu của tôi xin hết tại đây..." Trên sân khấu, một cô gái xinh đẹp cao lãnh đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn cất lời. Gương mặt mỹ lệ động lòng người mang theo vẻ xa cách nhưng lại không khiến người ta phản cảm. Đặc biệt hơn cả là phong thái tự tin xuất chúng, dù chỉ đứng một mình trên bục cũng thu hút mọi ánh nhìn.


Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay rộn rã, lan toả khắp căn phòng rộng gần ba trăm mét vuông này. Hàng trăm sinh viên ngưỡng mộ nhìn người con gái đó, phấn khích như được gặp thần tượng. Còn các giáo sư, bác sĩ dùng ánh mắt thưởng thức chăm chú quan sát cô gái, trong đầu mỗi người đều có những dự tính riêng.


"Đây là học bá khoa bọn tớ, Huyền Dương !"


"Thật vậy sao ! Cô ấy thật xinh đẹp, lại còn giỏi giang nữa..."


"Dù xuất xắc đến mấy cũng không phải của cậu, người ta đã thuộc về người khác rồi..."


Chàng trai tiếc nuối lắc đầu, bỗng dưng tầm mắt chạm phải một mỹ nam đứng bên cạnh cánh gà. Mỹ nam đó cũng đưa mắt chú ý tới cô gái đứng trên sân khấu, tuy nhiên ánh mắt lại mang theo tia phức tạp cùng rối răm. Do đứng trong vùng tối nên cả thân hình của người con trai tuấn tú như hoà làm một với bức tường, nhưng khuôn mặt xuất chúng vẫn đưa tới không ít ánh nhìn tò mò.


Anh biết người đó, anh ta chính là đàn em lớp dưới mới vào trường đang có tin hẹn hò với cô gái xinh đẹp vừa thuyết trình xong...


Huyền Dương đứng trên cao mỉm cười khẽ trước sự đón nhận nhiệt tình của mọi người. Bài phát biểu này cô đã chuẩn bị trong suốt hơn nửa tháng, bao nhiêu công lao tâm sức đều được dồn lên nó. Nếu cô thành công, cô sẽ được các vị bác sĩ cùng giáo sư nổi tiếng để ý, là một bước đệm lớn để cô có thể vào những bệnh viện hàng đầu quốc gia.


Nói xong lời cảm ơn, Huyền Dương tiêu sái bước ra sau cánh gà. Ở đó cô bất ngờ thấy vị hiệu trưởng hay giúp đỡ mình đứng bên cạnh một người phụ nữ già dặn khoảng bốn mươi tuổi.


"Thầy..." Huyền Dương gật đầu thay lời chào, tò mò danh tính người phụ nữ lạ mặt này.


Thầy hiệu trưởng chính là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt phúc hậu, hiền lành. Giờ đây ông đang cưng chiều nhìn người con gái trước mặt, hướng về phía vị khách nói :"Đây chính là em học sinh mà tôi đã kể, em ấy là một trong những tinh anh xuất xắc nhất toàn trường, là tâm huyết suốt nhiều năm của các thầy cô. Trường chúng tôi đạt được nhiều danh tiếng cùng giải thưởng quý giá một phần không nhỏ là nhờ em ấy."


Huyền Dương đỏ mặt ngượng ngùng vì lời nhận xét của vị thầy giáo đáng kính. Cô lễ phép tự giới thiệu :"Xin chào, em là Huyền Dương, học sinh năm ba khoa Y trường đại học A. Rất vui được gặp cô."


Huyền Dương nâng tay lên tỏ ý bắt tay, vị khách kia cũng không làm khó cô, nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cô, siết chặt. Người phụ nữ cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp khiến người khác thoải mái dễ chịu.


"Chào em, tôi tên Doãn Tâm, giáo sư khoa thần kinh bệnh viện Champs de Paris."


Doãn Tâm vừa cất lời xong, Huyền Dương không nhịn được thốt lên kinh ngạc.


"Lẽ nào cô là... Giáo sư Doãn Tâm, tác giả của cuốn "Bệnh động kinh và những rối loạn ý thức" vô cùng nổi tiếng đó ?!" Huyền Dương mở to mắt, trái tim đập loạn nhịp vì kích động. Chẳng lẽ...


"Em đã đọc toàn bộ tất cả các quyển sách của cô, các tài liệu đều được ghi chép rất đầy đủ và dễ hiểu. Điều đó đã thực sự giúp ích rất nhiều trong việc học tập của em."


Huyền Dương phấn khích cũng không có gì lạ. Vị trước mặt đây, chính là giáo sư Doãn Tâm, tốt nghiệp đại học Y khi mới chỉ 20 tuổi, 25 tuổi làm tiến sĩ, đến năm 32 tuổi trở thành vị giáo sư trẻ nhất khắp cả nước. Nghe nói những bài luận của bà đã giúp cho các bệnh viện trong nước tìm ra những giải pháp tốt nhất để chăm sóc các bệnh nhân có bệnh về thần kinh. Tiếng tăm của bà không chỉ vang dội trong nước mà cả quốc tế. Bệnh viện Champs de Paris, bệnh viện lớn nhất nước Pháp, đã gửi hẳn thư mời bà đến làm việc cùng họ.


Trải qua sự giáo dục nề nếp và nghiêm khắc của gia đình họ Đinh, Huyền Dương luôn ngưỡng mộ những người tài giỏi giúp ích cho thế giới, đặc biệt là khi mẹ cô là một vị bác sĩ nổi tiếng. Từ nhỏ bố mẹ cô đã hướng cô theo nghề Y, vậy nên hàng ngày cô luôn cố gắng tìm tòi những tài liệu Y học trau dồi vốn kiến thức của cô. Những quyển sách về chuyên môn Thần Kinh của giáo sư Doãn Tâm chính là lựa chọn hàng đầu. Không ngờ đến một ngày, cô có thể gặp người thật ngay tại đây.


Doãn Tâm cảm thấy ấm áp trước phản ứng nhiệt tình của thiếu nữ xinh đẹp này. Bà nhẹ nhàng trả lời :"Cảm ơn, tôi cũng đã được nghe rất nhiều về em. Em thực sự là một sinh viên xuất chúng."


Thầy hiệu trưởng lịch sự ngắt cuộc trò chuyện :"Liệu chúng ta có nên đến chỗ tôi để tiếp tục nói chuyện không ?"


Huyền Dương và Doãn Tâm đều đồng tình trước ý kiến của ông. Trong lúc xoay người, đột nhiên cơ thể cô cứng lại, giữ nguyên vị trí vài giây. Doãn Tâm đằng trước ngoái đầu lại, khó hiểu nói :"Sao vậy ?"


Huyền Dương nhìn chằm chằm về phía sau cánh gà, sau đó thu mắt lại, bước về phía hai người. Cô cười nhẹ, xoa tay tỏ vẻ không có gì.


Trong một khoảnh khắc, cô tưởng nhìn thấy Minh Kỳ đứng đó. Nhưng có lẽ cô đã nhầm...


An vị trên chiếc ghế sô pha trong phòng hiệu trưởng, Huyền Dương vui vẻ thảo luận những vấn đề Y học mà cô quan tâm, điều này càng khiến độ hảo cảm của Doãn Tâm đối với cô bé này gia tăng.


Ba người trò chuyện được một lúc rồi mới vào vấn đề chính. Thầy hiệu trưởng dùng ánh mắt hiền từ cùng tự hào quan sát Huyền Dương, nói :"Chắc em cũng biết thầy mời em vào đây không phải chỉ là để tiếp xúc với giáo sư Doãn Tâm, đúng không ?"


Huyền Dương ngoan ngoãn gật đầu. Doãn Tâm bên cạnh tiếp lời :"Là thế này, thầy hiệu trưởng của em là người bạn thân thiết của tôi. Mỗi khi chúng tôi gặp nhau, ông ta đều kể về một cô học trò thông minh hiếm gặp. Do tò mò, tôi quyết định về nước trong một khoảng thời gian để tìm hiểu về em. Không ngờ lần đầu tiên gặp nhau lại là lúc tham dự vào buổi thuyết trình của em. Bài phát biểu này..." Nói đến đây, đáy mắt bà xuất hiện vài nếp nhăn nhỏ, sự xúc động hiện lên một cách rõ ràng.


"Hoàn hảo, thật sự rất hoàn hảo... Là một trong những bài phát biểu hay nhất mà tôi từng nghe. Tôi không ngờ người điều hành nó lại là một sinh viên nữ trẻ tuổi đến vậy."


Má Huyền Dương hơi đỏ ửng, cô bối rối nói lời cảm ơn chân thành.


"Ngay sau buổi thuyết trình, tôi đã yêu cầu thầy hiệu trưởng đưa tôi đến gặp học trò đó. Tôi vô cùng thán phục trước tài năng cùng tố chất của em. Vậy nên tôi có một đề nghị muốn hỏi... Liệu em có muốn... Trở thành học sinh của tôi, sang Pháp nghiên cứu chuyên sâu hơn về Y học giống như tôi."


"Dạ ?" Lúc này Huyền Dương hoàn toàn bị làm cho kinh ngạc. Đầu cô từ từ tiêu hoá những lời vừa nghe thấy, cảm giác như mình đang mơ.


Đây chắc chắn là lời mời hấp dẫn nhất mà mọi sinh viên học Y đều muốn có được. Không chỉ được giáo sư Doãn Tâm tận tay chỉ bảo, giảng dạy, mà còn có thể tiếp xúc với nền Y học tiên tiến hơn rất nhiều, mở rộng tầm hiểu biết, phong phú vốn kiến thức. Hơn nữa sau khi về nước, cái danh "học trò của Doãn Tâm" đã đủ kinh người, thêm tấm bằng Y học quốc tế... Khẳng định tiền đồ tương lai mở rộng trước mặt.


Nhận thấy bộ dạng ngốc nghếch còn đang bị dọa sợ của Huyền Dương, Doãn Tâm ân cần khuyên bảo :"Nghĩ mà xem... Ở đó em sẽ được thực hành một cách sống động và khoa học hơn, môi trường sống sẽ cũng cấp cho em những hiểu biết mà tại nước nhà em sẽ không bao giờ có được. Mọi chi phí sinh hoạt học tập đều do bệnh viện chi trả."


Đầu óc Huyền Dương càng lúc mê mang, hai tay cô xoắn chặt vào nhau, mong muốn lấy lại được vài tia tỉnh táo. Cô hết nhìn đến thầy hiệu trưởng rồi đến Doãn Tâm, sau đó cô cầu xin :"Có thể cho em vài ngày để suy nghĩ được không ạ ?"


Doãn Tâm làm sao mà không hiểu những suy nghĩ của cô, bà dịu dàng gật đầu, nói :"Đương nhiên là được, em cứ suy nghĩ thật kĩ càng. Sau một tuần hãy gọi cho tôi. Dù như thế nào, tôi đều ủng hộ em." Cất lời xong, bà đưa cho cô một tấm danh thiếp, trên đó ghi đầy đủ tên họ, nơi làm việc cùng số điện thoại.


Huyền Dương cảm động nhận lấy, cô cúi người chào thầy hiệu trưởng và Doãn Tâm, sau đó quay đầu đi về phía sân trường, bước chân có chút loạng choạng.


Huyền Dương thẫn thờ đi lại quanh sân, cẩn thận suy nghĩ lại lời đề nghị này. Bỗng nhiên bả vai cô xuất hiện một bàn tay lành lạnh trắng muốt, khuôn mặt xinh xắn của Ngọc La hiện lên trước tầm mắt cô.


"Ê... Sao vậy ? Tớ gọi mãi mà cậu không chịu trả lời..." Ngọc La phụng phịu.


Huyền Dương đứng im bất động chăm chú quan sát cô bạn, sau đó không nhịn được mà ôm chầm lấy Ngọc La, bắt đầu kể sự việc bất ngờ hôm nay.


Ngọc La vỗ về Huyền Dương như một đứa trẻ, nói :"Tóm lại, có một vị giáo sư mà cậu rất kính trọng, sau khi nghe buổi phát biểu của cậu liền sinh ra hảo cảm, muốn cậu cùng bà ấy sang Pháp tiếp tục nghiên cứu về Y học, và hiện tại cậu đang lưỡng lự về lời đề nghị này, đúng không ?"


Huyền Dương càng ôm chặt Ngọc La hơn, giọng cô thỏ thẻ :"Đúng vậy, tớ không biết có nên đi hay không..."


Ngọc La thở dài, suy nghĩ một lúc rồi trả lời :"Tớ thấy... tốt nhất là cậu nên đi, cơ hội này quý giá vô cùng, có một không hai, cậu nỡ từ bỏ sao ?"


Huyền Dương lắc đầu lìa lịa, đương nhiên là không nỡ. Bỏ qua lần này, ai cam đoan sẽ có lần thứ hai.


"Nhưng còn cậu, còn Tiểu Kỳ, còn dì Vũ..." Mắt Huyền Dương bắt đầu hơi ươn ướt. Cô không muốn trở thành một người như bố mẹ cô, chỉ vì quá quan tâm tới công việc mà bỏ bê gia đình, bạn bè, sống một cuộc sống cô đơn đến khi chết đi.


Đôi lúc cô cảm thấy mình thật ích kỷ, vừa muốn công việc, lại vừa muốn mọi người. Vậy nên Huyền Dương hiện tại đang giãy giụa giữa làn ranh giới mỏng manh này, mù mịt không biết nên đi đâu.


"Gì chứ... Tớ có gì mà phải lo lắng. Thằng nhóc Minh Kỳ cũng vậy, nó lớn tướng cả rồi, hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình. Hơn nữa có phải đi mãi mãi đâu, những ngày lễ, ngày nghỉ, cậu đáp máy bay về thăm bọn tớ là được rồi, hoặc là tớ sang thăm cậu. Bây giờ thời đại công nghệ, chẳng nhẽ không thể trò chuyện nhìn nhau qua mạng ?" Giọng Ngọc La có vẻ cương quyết, nhưng đôi mắt lung linh ướt sũng đã bán đứng tâm trạng của cô.


Từ nhỏ, Ngọc La đã coi Huyền Dương như là chị em mình, có phúc cùng hưởng, có khổ cùng chịu. Bảo cô vui vẻ khuyên Huyền Dương tiếp nhận lời mời này, cô làm không được. Nhưng nghĩ đến tương lai sáng lạn của cô bạn mình, cô không thể không động viên.


Hai cô gái xinh như hoa ôm nhau khóc dưới gốc cây, đẹp như một bức tranh thủy mặc, khiến người nhìn cũng phải cảm động.