Đỗ Gia Hân vừa mới đến công ti đã bị choáng ngợp bởi làn sóng bạo loạn trước sảnh công ti. Cô kinh ngạc liền hỏi:
"Chuyện gì thế này!?"
"Chuyện này... Hẳn là do trả lương chậm cho công nhân nên họ nổi loạn như vậy."
"Không phải hôm trước đã yêu cầu bộ phận kế toán thanh toán lương cho công nhân rồi sao?"
Người trợ lí ngập ngừng, nói:
"Mấy hôm trước, trưởng phòng kế toán đã ôm tiền bỏ trốn rồi..."
"CÁI GÌ!!? SAO ANH KHÔNG NÓI VỚI EM!?"
"Thật xin lỗi tiểu thư, do mấy tuần này thấy cô bận quá nhiều việc chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Tôi không muốn cô phải đau đầu thêm nữa nên mới tự xử lí."
Anh lại không cam lòng mà nói thêm:
"Nhưng rõ ràng tôi đã cho người chặn thông tin trưởng phòng kế toán bỏ ốm để làm yên lòng công nhân. Cũng không biết là ai tung tin đồn này ra nữa!"
Đỗ Gia Hân day chán:
"Còn ai trồng khoai đất này ư? Người lộng hành với em còn có gan lớn làm vậy. Anh nghĩ là ai?"
Lập tức trong đầu anh quản lý hiện lên một cái tên trong ban quản trị hội đồng mà ngày đầu tiên đã có thái độ phản đối kịch liệt với Đỗ Gia Hân.
Đỗ Gia Hân xuống xe nói với quản lí của mình rồi đi thẳng vào sảnh công ti:
"Chuẩn bị cho tôi một cái loa thật lớn."
Đỗ Gia Hân đứng ở một góc của sảnh công ti nói lớn:
"Xin chào mọi người. Tôi là Đỗ Gia Hân, đại tiểu thư của Đỗ Gia."
Giọng nói của cô đanh thép rõ ràng vang vọng qua loa lớn khiến âm thanh khuếch đại lên toàn bộ sảnh công ti. Những người công nhân cũng bất giác quên việc biểu tình mà quay lại nhìn cô. Nhưng chưa đầy ba giây thì làn sóng lại bắt đầu nổi lên:
"YÊU CẦU TRẢ LƯƠNG! YÊU CẦU TRẢ LƯƠNG!"
Không đợi làn sóng đình công rộng lớn hơn, Đỗ Gia Hân lại nói tiếp để át đi tiếng của bọn họ.
"Nếu mọi người muốn được trả lương vậy có thể cho tôi xin 5 phút được không?"
Có một số người vẫn lên tiếng:
"Ai mà tin được các người chứ!? Đã hơn nửa tháng rồi không có trả lương cho chúng tôi."
Đỗ Gia Hân không để ý mấy lời đó, cop cúi đầu, lấy cảm xúc rồi nói:
"Thời còn sống, bố dẫn tôi đến công ti rồi đưa tôi vào xưởng sản xuất của công ti nói rằng. 'Gia Hân. Mỗi người công nhân ở đây đều là một phần quan trọng của Đỗ Gia. Chúng ta đối xử với họ bằng tình nhân ái, họ sẽ trả lại cho chúng ta sản phẩm được làm ra hoàn hảo nhất.' Bố chưa lần nào chậm lương của công nhân. Thế nhưng đến lượt tôi làm lại không thể làm giống như ông, thành thật xin lỗi các vị."
Đỗ Gia Hân cúi đầu thật sâu trước toàn thể những người công nhân mặc đồ bảo hộ, tay chân mặt mũi lấm lem ở đây. Hành động của cô đã khiến cho toàn bộ sảnh công ti rơi vào trầm lặng.
Cô ngẩng đầu lên nói tiếp:
"Tôi biết các vị ở đây đến giờ này cũng đã nhẫn nhịn đủ lâu rồi. Dù không được trả lương đúng thời hạn nhưng các vị vẫn tiếp tục làm. Đỗ Gia Hân tôi thành thật cảm ơn mọi người."
Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần nói:
"Hiện nay. Đỗ Gia đang rơi vào thế khó, rất cần đến sự giúp đỡ của mọi người ở đây. Xin mọi người cho tôi một cơ hội, nếu tin tưởng tôi và còn tình yêu với Đỗ Thị xin hãy cho chúng tôi thêm một tuần. Sau một tuần những ai ở lại sẽ được thưởng hoa hồng bằng một nửa số lương tháng đó. Nếu không muốn ở lại, vậy thì xin mời liên hệ với quản lí của tôi để nhận tiền lương, sau đó chúc vị đó có thể tìm được công ti khác phù hợp hơn."
Đám đông trở nên ồn ào một lúc, rồi một đám đông kéo nhau bỏ đi còn nói:
"Vậy chúng tôi đợi thêm một tuần."
Chỉ có một số ít không bỏ đi, chờ đứng đó để lấy tiền lương. Đỗ Gia Hân thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này xem ra đã tạm thời ổn thoã rồi. Anh quản lí tiến lại với đôi mắt đỏ hoe, nhìn cô xúc động nói:
"Tiểu thư. Cố Tổng Giám đốc thật sự từng nói vậy ư? Cố Tổng đúng là con người tình cảm mà."
Đỗ Gia Hân tặc lưỡi, cô sao có thể nói cho con người đang xúc động này là câu chuyện đó là cô tự bịa ra chứ. Nhưng trong tiềm thức mà Đỗ Gia Hân thật để lại, Cố Tổng quả đúng là một người ấm áp. Đỗ Gia Hân lặng lẽ mỉm cười.