"Cô Đỗ này hẳn đã có ý định tiếp phu nhân của tôi cận từ trước phải không?"
Cô cười:
"Ngài đừng trách tôi. Tôi đến bước đường cùng rồi, phải dùng thủ đoạn thôi."
Nhưng cô đột nhiên nhớ ra, liền nhìn về phía bà Russ mà nói:
"Tuy có ý đồ tiếp cận nhưng tôi cứu Jeli là thật lòng, không có ý định lợi dụng cô bé!"
Ông Đỗ nghe vậy liền ngạc nhiên, cúi xuống nhìn đứa bé dưới chân:
"Jeli bị sao à?"
"Hôm nay con bé suýt bị xe tông cũng may có cô Đỗ đây kịp thời ứng cứu."
Ngài Russ nghe vậy, ác ý vừa nãy với cô tiêu tan hết, vội cảm ơn:
"Thật cảm ơn cô. Nếu không có cô, e rằng tôi phải hối hận cả đời rồi."
Đỗ Gia Hân mỉm cười, nửa đùa nửa thật xoá tan bầu không khí trịnh trọng này:
"Chi bằng ngài nhân lúc này cảm ơn tôi đi."
"Cô Đỗ muốn cảm ơn thế nào?"
Cô nhanh tay lấy ra một bản hợp đồng:
"Đầu tư cho Đỗ Gia."
Ngài Russ còn chưa kịp nói lời nào, bé Jeli bên dưới đã níu lấy ống quần của bố nài nỉ:
"Ba ba! Ba ba đồng ý đi! Đồng ý đii!"
Tiếng nói trẻ con lánh lót vang làm tâm trạng tất cả mọi người đều vui vẻ, bật cười thoải mái.
...Tác giả: Chúc cho tất cả mọi người trên đời đều được yêu thương....
...Chúc cho không một ai bị bỏ lại một mình....
....
Cô thành công kí được hợp đồng với nhà đầu tư, giải quyết triệt để vấn đề tiền vốn của tập đoàn. Chỉ cần phi vụ này thành công, Đỗ Thị lại sẽ gây được tiếng vang lớn tiếp tục hợp tác với các tập đoàn khác. Mấy ngày nay công việc bận rộn làm cô không có chút thời gian nào nghỉ ngơi. Cô thật sự muốn về nhà nằm lên chiếc giường mềm mại kia kể với mẹ những mệt mỏi của mình nhưng hiện tại chắc mẹ chẳng muốn nhìn mặt cô đâu. Cô đã ngang nhiên cướp đi thân xác này còn cuộc sống của đứa con bà ấy yêu thương nhất, còn nói dối bấy lâu nay.
Cô nhớ đến những ngày tháng làm cô nhi trong kiếp trước. Tâm trạng đột nhiên trùng xuống, cô muốn có nhà, muốn có nơi thuộc về mình, không muốn trải qua những tháng ngày cô độc như thế nữa.
Sợ không kìm được nước mắt, cô liền kêu trợ lí dừng xe:
"Anh dừng xe giúp em!"
Người trợ lí đỗ ngay một trạm xe bus vắng người gần đó. Đỗ Gia Hân bước xuống xe, nói:
"Anh về trước đi, lát em tự về được."
"Nhưng mà tiểu thư..."
"Anh không cần phải lo cho em. Không phải bạn gái anh đang đợi sao?"
Người trợ lí kinh ngạc, anh không hề biết cô luôn để ý thấy anh nhìn điện thoại rồi lại lén ra ngoài gọi điện, còn có lúc tình cờ nghe được cuộc nói chuyện. Anh cũng không hỏi nhiều, liền dặn dò:
"Vậy tôi xin phép đi trước. Tiểu thư có chuyện gì nhớ gọi cho tôi ngay!"
Người trợ lí đi rồi, chỉ còn mình Đỗ Gia Hân ngồi giữa đêm đông lạnh giá. Hôm nay là thứ bảy lại lạnh hơn bình thường, mọi người đều nhanh chóng trở về tổ ấm của mình, chỉ có mình cô trên con đường vắng vẻ.
Nhân lúc không có ai, cô rốt cục không nhịn được mà bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt lã chả rơi xuống mu bàn tay đang đặt trên đùi. Cô cứ như vậy khóc như một đứa trẻ thiếu tình yêu thương mà không hề biết, trong đêm đen dày đặc đó có một người vẫn luôn nhìn cô, vì cô mà đau lòng.
Đỗ Gia Minh nhìn dáng vẻ đáng thương của cô trước mắt, trong tim hắn nhói lên cảm xúc vô cùng khó chịu. Hắn không biết từ khi nào, cảm xúc đối với cô lại thay đổi đột ngột như vậy. Là vì cô đột ngột thay đổi đối tốt với hắn một cách kì lạ sao? Sao cách tiếp cận ấu trĩ như vậy mà hắn... cũng rung động chứ?
Đỗ Gia Minh không kìm được bước chân của mình. Trái tim thúc giục hắn tiến về phía trước những lí trí không ngừng kêu gọi hắn dừng lại, nói cô là kẻ thù của hắn. Rốt cục lí trí không thắng nổi trái tim, hắn bước đến trước mặt cô.
Lúc cô ngước đôi mắt ngập nước nhìn hắn, Đỗ Gia Minh biết hắn thua rồi. Hắn đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt cô: