Lúc trở về biệt thự Đỗ gia, sắc trời đã tối. Đỗ Gia Hân xuống xe chậm rãi bước vào trong nhà. Về chuyện cô đề xuất hủy hôn với Trần Trung Đức khi nãy đã khiến anh ta không ít ngạc nhiên nhưng tất nhiên đúng như cô nghĩ, anh ta không hề dễ dàng buông tay cô như vậy. Dù sao thì Đỗ Gia Hân này cũng là một con mèo béo bở. Cô vừa mới bước vào trong nhà đã thấy hương thơm ngào ngạt sộc đến. Đỗ Gia Hân chạy lại chỗ bàn ăn nơi có mẹ Đỗ đang ngồi đó, cô dang tay ôm lấy bà dụi đầu vào lòng bà:
"Mẹ..."
"Gia Hân về rồi đấy à? Hai đứa hôm nay nói chuyện vui chứ?" Mẹ Đỗ hẳn đã biết cô đến nhà Trần Trung Đức.
Cô lắc đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nói:
"Con huỷ hôn rồi."
"Sao? Sao cơ?"
Cô biết rằng mẹ sẽ kinh ngạc như thế mà. Không chỉ mẹ tất cả ai nghe điều này đều cảm thấy kinh ngạc thôi. Vốn dĩ trước kia toàn bộ thế giới của Đỗ Gia Hân chỉ có ba chữ Trần Trung Đức, cô ấy có thể chết vì anh, có thể từ bỏ hết tự tôn của một tiểu thư quyền quý vì anh nhưng cô thì không phải. Cô không phải Đỗ Gia Hân trước kia, cô hiện tại chỉ quan tâm bản thân và gia đình mình.
"Nó làm gì con sao?!" Mẹ Đỗ trở nên tức giận, bà chính là người yêu thương con gái mình như vậy.
"Không làm gì cả, chỉ là con thấy không hợp nữa. Muốn dừng lại thôi."
Sở dĩ cô không muốn nói cho mẹ biết truyện Trần Trung Đức có người thứ ba vì không muốn kéo bà vào truyện này, cô muốn tự mình giải quyết. Mẹ Đỗ khuyên nhủ cô:
"Chuyện tình cảm con phải suy nghĩ thật kĩ. Nếu gặp được người trân trọng mình đừng nên vì nhất thời giận dữ mà buông tay. Còn con biết mà, mẹ luôn ủng hộ con dù có chuyện gì xảy ra."
Đôi mắt cô đỏ lên, cô ôm chặt lấy bà. Thì ra gia đình chính là thứ ấm áp như vậy, thì ra có mẹ lại hạnh phúc đến thế. Trước kia cô luôn một mình không có nơi nào, không có ai để dựa vào nhưng bây giờ cô biết, cô có mẹ rồi.
Mẹ Đỗ xoa đầu cô:
"Dường như Gia Hân của mẹ trưởng thành lên nhiều rồi."
"Ai cũng phải lớn thôi mà mẹ. Gia Hân của mẹ đã lớn rồi!"
"Mẹ con ta ăn cơm nha!"
Mặt cô hiện rõ sự vui vẻ. Đột nhiên Đỗ Gia Hân lay người mẹ Đỗ:
"Mẹ! Gọi em ra đây cùng ăn nha?"
"Em?"
"Là Nhật Duy đó ạ."
Ánh mắt mẹ Đỗ nhìn cô kinh ngạc nói:
"Con nói gì thế?
"Không... không được sao ạ?"
"Vì nó mà gia đình ta tan nát, con không biết sao!?"
"Đâu phải vì em ấy chứ.... Năm đó em ấy chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi. Em ấy có thể làm gì chứ?"
Mẹ Đỗ tức giận, chuyện bà bị phản bội. Bà không biết chút giận vào ai vậy nên chút giận lên người cậu bé kia. Thâm tâm bà biết làm như vậy là sai trái, biết rõ Đỗ Nhật Duy không hề làm gì sai thế nhưng không dám đối diện với sự thật này.
Cô sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng mẹ nên liền xuống giọng:
"Được rồi, con nói sao rồi. Chỉ có hai mẹ con ta ăn thôi nhé ạ."
Để lần sau cô sẽ khuyên bà vậy.
Đỗ Gia Hân không hề biết những lời cô vừa nói đều được Đỗ Nhật Duy nghe thấy. Cậu quay người đi vào trong phòng. Căn phòng nhỏ sập xệ dưới hầm chỉ để đủ một cái giường nhỏ, một cái tủ quần áo cũ. Góc phòng toàn là hộp giấy và đồ đạc cũ để bừa bộn. Đây vốn dĩ không phải nơi cho người ở. Đỗ Nhật Duy mở ra một trang vở trắng, đột nhiên ánh mắt cậu trở nên ác độc. Cậu cầm bút mực rạch những đường thật dài lên vở. Tiếng ngòi bút ma sát với trang vở liên tục tạo ra âm thanh đáng sợ vang lên rõ ràng trong căn phòng nhỏ.