Em Trai Tự Dâng Mình Tới Cửa

Chương 8



37.

Tắm suối nước nóng bao lâu, tôi lại nhớ đến Bùi Kỳ bấy lâu, sự rung động trong lòng khó mà che giấu được.

Thấy thời gian đã gần xong, ngồi thành nghỉ ngơi trong chốc lát rồi đi tắm, còn thực hiện từng bước chăm sóc da...

[ Bùi Kỳ ]: "Em chờ chị. Nhớ kêu người đi cùng chị đấy nhé."

Tôi đọc tin nhắn của Bùi Kỳ, đang định trả lời không cần người đi cùng, thì lại chạm mặt Từ Lan.

Hai tay Từ Lam chống lên ghế, vừa nhìn thấy tôi, lập tức cong môi: "Trùng hợp thật nha."

Vẻ ngoài cô ta trông dịu dàng trong sáng, nhưng thủ đoạn lại rất độc ác. Trước đây, còn mua chuộc người bên cạnh tôi, suýt nữa đưa tôi đến bữa tiệc tối của ông chủ biến thái.

Nhưng địa vị của cô ta cao hơn tôi, có một số chuyện, tôi chỉ có thể nén giận.

“Hạ Viên.” Từ Lam lập tức đứng dậy, trên tay cầm điếu thuốc, đi tới trước mặt tôi còn phà ra một hơi khói, cười lạnh nói: “Lần này cô được đóng vai nữ chính, tôi thật sự muốn chúc mừng cô."

Tôi khẽ nhắm mắt lại, vốn định cứ nhịn rồi thôi, nhưng vừa nghĩ đến việc mình không còn có hứng thú với giới giải trí, lại không muốn nhịn nữa, ngước mắt lên nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Tôi không có ý định tham gia diễn nữa."

Từ Lam nhíu mày.

Tôi cong môi cười nhạt: "Nếu như cô nhất quyết muốn chúc mừng tôi, thì tôi có thể sẽ suy nghĩ lại."

Từ Lam xiết chặt điếu thuốc trong tay, vẻ mặt lập tức thay đổi, đáy mắt hiện lên ý kinh ngạc.

Tôi không nhịn được hỏi lại: “Kế Thước không nói cho cô biết à?”

Từ Lam nghe vậy sửng sốt, nhìn tôi bật cười, tùy ý nói: "Nói ra thì cũng bất lực, chỉ để ý mỗi chuyện tình cảm, hoàn toàn quên mất chuyện này luôn."

Tôi không khỏi nhíu mày, lúc nhìn lại Từ Lam, cô ta đã nhanh chóng rời đi.

Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy mình không nên đến khu nghỉ dưỡng này, càng muốn trốn tránh, lại càng không thể tránh được.

Không phải à, tôi đi chưa được bao lâu, đã nhìn thấy bóng dáng của Kế Thước, thấy đã gần chín giờ, mà từ đây vẫn còn một đoạn đường nữa mới đến nhà ăn, tôi đành cắn răng kiên trì tự đi đến đó.

"Ừm, tôi vẫn đang cố gắng giải quyết với Hạ Viên, biết rồi. Ừ…"

Kế Thước hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nói một số từ, khiến tôi không thoải mái, tôi tránh ánh mắt của anh ta, chạy nhanh vào trong bóng đêm.

Nhưng như Bùi Kỳ đã nói, bước đi của tôi không vững, chưa chạy được bao xa, đã té ngã trên mặt đất.

Đầu gối bị đập xuống đau nhức, tôi nghe thấy tiếng bước chân, đáy mắt ngân ngấn nước, đang định nhìn xem là ai, thì đã bị người ta bế lên.

"Viên Viên…"

"Anh, anh buông ra…"

Tôi theo bản năng đẩy Kế Thước ra, muốn nhảy xuống, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Bùi Kỳ, tim thắt lại.

Sắc mặt Bùi Kỳ lạnh lùng, trầm giọng nói: "Lại đây."

"Viên Viên…"

Kế Thước vô thức nắm lấy tay tôi, tôi vội vàng giãy giụa, thấy Bùi Kỳ đã quay người bỏ đi, vội vã đuổi theo.

"Bùi Kỳ, chờ chị với."

"Bùi Kỳ..."

“Chị, chị không đuổi kịp được cậu…“

Bùi Kỳ đi một lúc, cuối cùng nghiêm mặt dừng lại, cúi người xuống bế tôi lên, cả quãng đường đi thẳng về phòng.

Đặt tôi xuống đất, Bùi Kỳ không thèm quay đầu lại, định rời đi.

Tôi thấy vẻ mặt của Bùi Kỳ cực kỳ tệ, trong lòng bối rối không thôi, vội vàng níu cậu lại, lớn tiếng giải thích: “Chị chỉ tình cờ gặp anh ta thôi, làm sao chị biết anh ta sẽ đến đỡ chị… ưm…”

Vẻ mặt Bùi Kỳ lạnh tanh, lập tức nắm chặt cổ tay tôi kéo lại gần, tay đỡ ở sau đầu, cúi người hôn tôi, hơi thở nặng nề xen lẫn tức giận không thể kiềm chế.

Tôi run rẩy chịu đựng sự tức giận của cậu, đáp lại cậu từng chút một.

Ngã xuống giường, tôi nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, những ngón tay siết chặt lại, cuối cùng vẫn chìm sâu vào trong đó.

Không giống như lần đầu say xỉn, lần này tôi cực kỳ tỉnh táo.

38.

Sáng sớm, tôi mệt mỏi mở mắt ra, đang muốn động đậy một cái, lưng đã áp vào ngực Bùi Kỳ.

Bùi Kỳ vòng tay qua eo tôi, gần như ôm cả người tôi vào lòng, nhỏ giọng nói: “Không mệt à?”

Tôi nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ.

Bùi Kỳ cười khẽ, hôn một cái lên đỉnh đầu tôi, rồi lại nhắm mắt lại.

Tôi cắn môi, cảm thấy vô cùng ngại ngùng, hít hà mùi hương của cậu quanh người, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Tới gần trưa, mặt trời đã chiếu tới mông rồi, nhưng tôi vẫn rất buồn ngủ, nằm lì ở trên giường không muốn động đậy.

“Chị ơi."



Bàn tay man mát của Bùi Kỳ nắm tay tôi, suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: “Dậy thôi.”

Tôi nhíu mày, vô cùng buồn ngủ, vùi mặt vào trong gối, ậm ừ: "Buồn ngủ quá. Đều tại em."

"Được được, lỗi của em."

Bùi Kỳ chiều theo lời tôi nói, giọng nói dịu dàng đến tận xương tủy.

Tôi len lén ngước mắt lên, phát hiện một tay Bùi Kỳ chống ở trên giường, nửa thân trên vẫn để trần, lỗ tai lập tức đỏ bừng.

"Chị đang nhìn lén em đấy à?"

“À."

Tôi giống như một con mèo con đang trộm đồ ăn vặt thì bị bắt được, cái đuôi muốn xù hết lông lên, vội vàng đáp: “Không có đâu nhé.”

Bùi Kỳ bật cười, xoa xoa đầu của tôi: "Mau dậy nào."

Tôi kéo kéo chăn, cảm thấy vô cùng bất lực: “Chị ngủ thêm năm phút nữa thôi."

Vừa mới dứt lời, cả tôi và chăn đều bị bế lên.

Từ trước đây lúc mới tỉnh dậy tôi đã có tính gắt ngủ, không nhịn được nhéo mặt cậu, kết quả lại bị cậu hôn, xấu hổ đến mức không dám đối diện với ai.

"Hạ Viên."

“Hả?"

Tôi đứng bên cạnh bể lấy khăn lau mặt, phát hiện Bùi Kỳ đang đứng sau lưng tôi, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, có hơi luống cuống.

Bùi Kỳ vòng tay qua eo tôi, giống như đang tuyên thệ: "Từ hôm nay trở đi, em là bạn trai của chị đấy nhé."

Đầu óc tôi quay cuồng, vô thức ngước lên nhìn cậu.

Bùi Kỳ thấy tôi không nói gì, hơi siết chặt vòng tay lại, thấp giọng nói: “Em nói không đúng à?”

Giây phút này, trong đầu tôi trong nháy mắt đã tưởng tượng ra rất nhiều kết quả không tốt, nhưng vẫn muốn nghe theo trái tim mình, nói với cậu: “Đúng rồi nha.”

Đáy mắt Bùi Kỳ hiện lên ý cười, sự mừng rỡ không kiềm chế được, ôm chặt lấy tôi.

Tôi cong môi, vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng, đưa tay lên xoa đầu cậu.

39.

Vẫn còn ba ngày nữa Bùi Kỳ mới đi huấn luyện quân sự.

Nhưng mà tôi cảm thấy sức lực của cậu trong ba ngày này đều dành hết cho tôi, đến tận đêm mới dắt tôi ra ngoài kiếm đồ ăn.

Thịt nướng vào ban đêm vẫn luôn rất thơm ngon.

"Cẩn thận nóng đấy."

Nhìn miếng thịt nướng bóng loáng, tôi cẩn thận cắn một miếng, thỏa mãn đến mức muốn giậm chân.

Bùi Kỳ nghiêng đầu nhìn tôi, đáy mắt luôn có ý cười, khiến tôi thấy hơi xấu hổ.

Mười ngón tay nắm chặt, cho dù không nói lời nào, cùng nhau đi hóng gió thôi cũng rất tốt rồi.

Chỉ là cảm xúc lúc xa nhau ập tới một cách rất đột ngột, tôi rất lưu luyến không nỡ để cậu rời đi, nhưng tôi lại không muốn nói ra.

Đèn trong phòng lóe sáng.

"Đây là kem chống nắng, nhất định phải nhớ dùng đấy nhé. Đây là thịt bò, để tăng cường thể lực, em nhớ để một ít trong túi nhé."

Dựa vào kinh nghiệm huấn luyện quân sự trước kia của mình, tôi nhắc nhở Bùi Kỳ từng người một, nhưng thằng nhóc này cả buổi chỉ ôm tôi, câu được câu không đáp lời.

“Đã nghe rõ chưa?” Tôi nhịn không được chọc cậu một cái.

"Ừm."

Bùi Kỳ mím môi, cúi đầu vuốt ve ngón tay tôi, như thể không muốn vực dậy tinh thần.

Tôi quay đầu nhìn cậu: "Sao thế?"

Đôi mắt Bùi Kỳ có hơi buồn bã, giọng nói rất nhỏ: "Chị nỡ để em đi đấy à?"

Tôi cắn môi, thản nhiên bấm bấm màn hình điện thoại, trong lòng không nỡ, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại chỉ đúng một câu: “Huấn luyện quân sự là nội quy của trường."

Bùi Kỳ khẽ mím đôi môi mỏng, nắm chặt tay tôi hơn: "Ò."

Tôi nghe thấy trong giọng nói của cậu có sự mất mát, hơi ngẩng đầu lên hôn cậu một chút.

Bùi Kỳ dở khóc dở cười, cau mày nói: "Đừng có mời gọi em."

Tôi cong môi cười cười, ưỡn thẳng người đổi tư thế, ngồi trên đùi cậu, ôm lấy cổ, phồng má nói: "Thì sao, bạn trai chị, mà chị còn không được hôn nữa hả?"

Khóe môi Bùi Kỳ cong lên, xoay người đè tôi xuống giường.

40.

Tôi đã nghĩ mình sẽ nhớ Bùi Kỳ, nhưng không ngờ mới ngày đầu tiên, tôi đã bắt đầu nhớ đến cậu.

Ở nhà một mình, tôi tính toán ngày hết hạn hợp đồng quản lý, lại nghĩ đến việc chuẩn bị một cái hồng bao cho Trâu Miên, coi như chính thức kết thúc hành trình làm một nghệ sĩ.



Nghe tin hợp đồng của tôi sắp hết hạn, mẹ tôi đã lên một danh sách rất nhiều cuộc xem mắt.

Tôi cười cười, nhìn danh sách bà ấy gửi đến, cảm thấy hơi bất lực: "Con chưa muốn kết hôn sớm như vậy đâu."

Mẹ tôi cau mày: “Sớm cái gì mà sớm, con xem con đã trì hoãn bao nhiêu năm rồi, lúc mẹ bằng tuổi con, con đã ở trong bụng mẹ rồi đấy. "

Tôi:…

"À thì... con có bạn trai rồi."

Tôi cúi đầu, vừa định khai hết ra, mẹ tôi đã không nhịn được hỏi: “Người ở đâu?”

Tôi nhướng mày, lẩm bẩm theo danh sách điều kiện mà bà ấy đã đưa ra: "Có nhà có xe, không có tật xấu, hơn nữa còn là người ở vùng này. Cao 1m88. Rất đẹp trai đấy nhé."

Mẹ tôi nghe xong lập tức vui vẻ: "Ai đấy? Khéo mẹ có quen biết đấy. Có ảnh không, cho mẹ xem nào.".

Đương nhiên là mẹ quen biết, chỉ là con không dám nói ra.

"Aiz, mới ở bên nhau chưa đc bao lâu."

Tôi phồng má, đấu tranh hồi lâu, vừa định khai hết tường tận, lại thấy tin nhắn từ người hướng dẫn của Bùi Kỳ.

[Người hướng dẫn]: "Phụ huynh học sinh, chị xem tin tức này đi, ảnh hưởng của tin tức này của em Bùi Kỳ quả thực có hơi nghiêm trọng, mong chị chú ý tới nhé."

Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ đó, sững sờ hồi lâu, mới cuống quýt bấm vào đường link do người hướng dẫn gửi đến - "Sinh viên năm nhất đại học XX đua xe gây tai nạn khiến 1 người bị thương ở đầu, nghi ngờ đã dựa vào quan hệ X để thoát tội"

Nội dung của bài đăng trên blog này hoàn toàn là đổi trắng thay đen, rõ ràng người bị thương là Bùi Kỳ, nhưng lại khẳng định Bùi Kỳ khiến người khác bị thương.

Còn về quan hệ X, do nội dung chi tiết quá đặc sắc, hơn nữa còn liên quan tới một vài tiểu hoa đang hot, các tài khoản marketing của những nền tảng lớn nhanh chóng ập tới, khu bình luận lập tức trở thành chiến trường xé nhau của các fan.

Tôi nhìn những bình luận khó coi đó, tức giận đến mức tay run lên.

Cái kiểu marketing này, nếu không có sự trợ giúp của một đội ngũ chuyên nghiệp, một người bình thường như Bùi Kỳ, sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng trên nhiều nền tảng chỉ sau một đêm ư?

Ngoài trừ Kế Thước ra, tôi không nghĩ ra ai khác.

Tôi bắt đầu liên hệ với một vài tài khoản marketing mà tôi biết, muốn nhờ họ đăng bài thanh minh, nhưng bên kia lại nói dù có đưa tiền cũng không đăng, cũng sẽ không xóa bài.

Điều kỳ lạ hơn là, lúc tôi nói sẽ kiện hành động này, đối phương ở bên kia lập tức bật cười, nói ông chủ của họ có rất nhiều tiền.

Cuộc thảo luận trên mạng vẫn đang diễn ra sôi nổi.

Tôi không kìm lòng được gọi cho Bùi Kỳ.

Hình như vừa mới chạy xong, Bùi Kỳ thở hồng hộc, cười nói: "Chị ơi."

Ta cắn môi, nhỏ giọng nói: "Em nghỉ ngơi một lúc đi rồi nói chuyện tiếp..."

Bùi Kỳ: "Chỉ nghe em thở thôi à?"

Tôi:…

Tôi bị cậu nói đến mức cái mặt già cũng đỏ bừng, không nhịn được cau mày nói: “Đừng nghịch nữa, chị có chuyện muốn nói.”

"Được. Được, em đang nghe đây."

Bùi Kỳ khẽ cười một tiếng, giọng nói cực kỳ cưng chiều, khiến tôi chưa kịp thích ứng, vùi mình trên sô pha một lúc mới nói: "Em nhìn thấy tin tức chưa?"

Bùi Kỳ: "Rồi."

Tôi rầu rĩ nắm chặt tay, nghĩ đến việc bản thân diễn một vai phản diện thôi cũng bị chửi mắng đến phát khóc, mấy ngày đều ăn uống không ngon, nhất thời không biết nên an ủi Bùi Kỳ như thế nào.

Dù sao lúc cảm thấy khó chịu, cho dù người khác có nói thế nào đi chăng nữa cũng chẳng giúp ích được gì.

“Em biết chị muốn nói cái gì.” Đầu dây bên kia điện thoại, Bùi Kỳ đột nhiên lên tiếng.

Tôi mím môi, nhỏ giọng nói: “Em đừng có để ý đến, những điều đó đều là nói nhảm thôi, chỉ cần em giải thích…”

“Chị ơi."

Bùi Kỳ đột nhiên thấp giọng gọi tôi, hình như đang uống nước, khẽ cười một tiếng rồi nói nhỏ: "Chị biết mà, sức lực của em chỉ có hạn thôi, chỉ giải thích với bạn gái mình."

Tôi:…

"Nhưng nếu không giải thích, những người khác sẽ nói bàn luận về em đấy…"

"Em tôn trọng việc người khác không thích em, đó là cảm giác của riêng họ, họ có quyền kiểm soát, điều duy nhất em có thể kiểm soát, là việc em thích chị thôi."

Khi Bùi Kỳ nói những lời này, giọng điệu của cậu cực kỳ bình tĩnh, như thể chỉ đang nói sự thật mà thôi, khiến tôi nghe xong phải sững sờ.

"À, em."

Lời thổ lộ trực tiếp như vậy lọt vào tai, tôi đột nhiên không biết ai đang an ủi ai nữa.

Bùi Kỳ: "Có phải chị của em đang xấu hổ không?"

Tôi cắn môi: "Không có!"

Bùi Kỳ cười hì hì, "Ừ, không có."

Tôi:…