Khí trời đầu đông rít gào, chung quanh gió lạnh từng trận, hoang vu yên tĩnh khiến cho lòng người ớn lạnh.
Tên sát nhân hàng loạt vẫn còn ẩn mình trong thành phố khiến cho người dân sợ hãi. Đặc biệt là nữ sinh sợ trở thành mục tiêu tiếp theo, ngày ngày khép mình trong nhà như tiểu thư khuê các thời xưa.
Lâm Ly khép mình thật chặt trong áo khoác. Người cô lo sợ nhất vẫn là Tiết Viễn, rõ ràng hung thủ nhắm đến nữ sinh tại sao lại có Tiết Viễn?
Đang suy nghĩ say xưa thì cô nghe thấy một tiếng vọng tới.
"Chào buổi sáng."
Mỗi ngày cô đều tận nhà đưa Tiết Viễn đi học, ngày càng thân thiết cô không muốn cậu ấy xảy ra chuyện gì.
Một bóng người lọt vào tầm mắt, tóc đen bồng bềnh, con ngươi màu nâu thuần. Từng đường nét trong mặt đều sắc sảo, mũi cao thẳng, môi luôn mỉm cười.
Trong trí nhớ cô cậu ấy bị sát hại vào mùa xuân năm nay, nằm giữa một vũng máu, hơi thở yếu ớt. Mặc dù được cứu sống nhưng cả đời sau này chìm trong giấc ngủ vĩnh viễn.
Thời gian chỉ còn 4 tháng.
Tại sao cảnh sát vẫn chưa tìm ra hung thủ, cô nên làm gì để cứu cậu ta.
"Đi theo tôi."
Cậu ấy chạy ngang qua còn mang theo một luồng gió.
"Này, rốt cuộc cậu muốn đi đâu."
Cả hai nắm chặt tay chạy sâu vào trường hơi thở càng ngày càng gần, chỉ thấy hai người càng chạy thì cây cối xung quanh càng rậm rạp, ánh sáng trên đầu bị nhánh cây cổ thụ che khuất, ngăn tất cả âm thanh bên ngoài.
Biệt đội phản sát ánh trăng.
Chỉ thấy xung quanh một đám thiếu niên đang ngồi vây quanh nhau thảo luận gì đó.
Tiếng bước chân của hai người đạp lên lá cây rơi trên mặt đất khiến những người trên bàn ngoái đầu nhìn lại.
Rốt cuộc họ đang làm gì, lập đội trốn học sao.
Tiết Viễn của cô là đứa trẻ ngoan mặc dù có học ngu nhưng chưa bao giờ trốn học.
Lâm Ly bất mãn kéo tay hắn: "Đi…chúng ta trở lại lớp học, cậu đã quên lời hứa nổ lực học tập với thầy giám thị rồi sao?"
Một âm thanh không hề xa lạ vang lên bên tai.
"Đã đến rồi thì cũng tham gia đi."
Là Kha Vũ.
Có phải tên khốn đó dụ dỗ cậu không: "Nếu bị ép buộc thì ra tín hiệu gọi Baba."
Tiết Viết nhìn dáng vẻ não bổ của cô mỉm cười kéo cô lại sát lòng mình đầy ôn nhu:"Cậu đừng sợ có tôi ở đây."
Nhìn hai người dán sát nhau ánh mắt Kha Vũ tối lại, rõ ràng vị trí đó là của mình, chỉ cần một chút nữa thôi là hắn đã yêu cô, tại sao không chờ đợi thêm.
Những người xung quanh nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa hai bên nhất thời chỉ biết cuối đầu nhìn nhau.
Ôi! Tình tay ba máu chó như phim Hàn Quốc.
Không, hội của họ là hội phản sát ánh trăng đâu phải là nơi yêu đương thanh xuân.
Nhóm trưởng thấy tình hình không ổn liền ho nhiều tiếng như bệnh nhân ho lao: "Được rồi, đừng trồng cây si ở đó mãi, ngồi xuống bàn kế sách."
Sơ lược nhìn qua hội họ gồm 5 người.
Nhóm trưởng là nữ sinh ban 1 thành tích đứng đầu trường. Tên là Bán Hạ, tính cách mạnh bạo. Tình hình căng thẳng vậy mà dám đứng ra thành lập hội phản sát. Đúng là nữ trung hào kiệt.
Ngồi bên cạnh Bán Hạ là nam sinh Chí Luân là thành viên của hội kiếm đạo của trường. Nhìn cậu ta yên tĩnh ngồi đó như một vị kiếm hiệp thời xưa trong nhu có cương.
Tiếp theo là Kha Vũ, tên phiền phức.
Còn lại là cô và Tiết Viễn.
…
Những người dân thành phố gọi hắn là sát nhân ánh trăng đơn giản vì hắn chỉ giết người theo quy luật vào mười lăm hàng tháng. Ngày mặt trăng tròn nhất chiếu sáng tội ác của hắn hay che đậy hắn. Hắn sống như dã thú tới lui khắp nơi nhưng không ai biết hắn rốt cuộc có hình dáng gì.
Vì vậy hội chúng tôi tên là sát ánh trăng.
Cũng có một số lời đồn rằng hắn không phải là người mà là ác quỷ.
Là người còn có thể đối phó, là quỷ chúng tôi chỉ có thể vắt cổ lên chạy.
Muốn có chân tướng nhất định phải nguy hiểm.
Bán Hạ đẩy gọng kính lên cao: " Hắn ta chỉ giết nữ sinh có phải có oán thù gì không?"
Lâm Ly nghĩ thầm trong lòng: "Không hẳn, có thể nam sinh cũng gặp nguy hiểm."
Chí Luân không nhịn được mở miệng: "Nếu là giết người lấy mắt gây án ở những nơi hoang vu sẽ tiện hơn sao? Vì sao địa điểm phát sinh vụ án lại ở trong thành phố?"
Kha Vũ lười biếng duỗi tay: "Cũng có thể hắn là tên phản xã hội coi thường pháp luật."
Tiết Viễn nhún vai: "Chưa tới hiện trường quan sát, cũng chưa biết tình hình cụ thể, suy luận có thể thật có thể giả."
Suy luận dần rơi vào ngõ cụt ngày càng mơ màng hồ đồ.
Chỉ có tới hiện trường mới có thể tìm ra chân tướng.
Nói xong, cả đám đều quay sang nhìn cô.
Lâm Ly: "…"Bố mình làm trong tổ trọng án nhưng không có quyền hạn đó đâu.
….
Lúc tới con hẽm nơi xảy ra án mạng. Pháp y và cảnh sát đều có mặt ở hiện trường.
Cả đám đứng ngoài ngăn cách bởi dải băng xanh.
Bức tường vốn màu đen mơ hồ bị máu bao trùm, cát cảnh sát tuần tra ở đó đang duy trì trật tự không cho người dân tò mò vượt qua dải băng cảnh báo.