Em Ước Nguyện Với Ánh Trăng, Mong Anh Luôn Hạnh Phúc

Chương 9: Tò mò là bắt đầu thích rồi



Nhíu mày, đôi mắt xinh xắn, mang một chút kiêu ngạo cũng có chút yểu điệu.

"Cậu lùi ra trước."

"Được."

Tiết Viễn hít sâu một hơi: "Nếu lần sau cậu muốn chụp hình thì nói trước để tôi còn về nhà thay mấy bộ quần áo mới."

Nói xong khuôn mặt đẹp trai mang chút ngại ngùng nhìn cô hơi e lệ: "Cậu chụp nhiều như vậy làm gì?". Kỉ niệm sao, ôi con nhỏ này!

Thời niên thiếu của tớ rất nhàm chán bây giờ có chút ngọt ngào hơn hẳn là vì có cậu sao?

Lâm Ly không tim không phổi đáp: "Trừ tà."

Tiết Viễn: "…''

Hắn lần nữa bị Lâm Ly chọc tới dở khóc dở cười.



Hắn gương mắt nhìn về phía Lâm Ly muốn mời cô vào nhà ăn dưa hấu rồi hẳn đi, trong nhà vẫn còn mấy quả.

"Lâm Ly."

"Ừ!"

"Có muốn lên nhà ngồi chút, ăn dưa hấu không?

Ánh trăng chiếu lên người cô, mắt Tiết Viễn lóe sáng đây đúng là cơ hội có một không hai.

Lâm Ly có hơi ngượng ngùng dù sao chỉ mới quen đã rủ người ta vô nhà rồi: "Không được."

Nếu cậu ta năn nỉ chút nữa thì đành đồng ý vậy. Xem như cho cậu một cơ hội.

Tiết Viễn chợt hiểu ra, thời gian không còn sớm nữa vẫy tay chào: "Vậy tạm biệt cậu nhé."

Ớ! Ớ!

Lâm Ly:??????

Cô cho rằng hắn sẽ hỏi thêm mình lần nữa, tuy lúc nãy đã từ chối nhưng sau đó sẽ đồng ý, nhưng không ngờ đối phương kết thúc quá dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng, nhanh quá nhanh!

Không cho cô cơ hội làm giá nào.



Em. Gái. Cậu!

….

Đột nhiên mây đen bên ngoài kéo đến rồi, mưa tháng 12 trút xuống từng cơn như trút giận cho nổi lòng của Lâm Ly. Khác với gió táp mưa gào bên ngoài, trong nhà lại rất ấm áp.

"Vì trời mưa nên tớ mới vào chơi đấy nhé!" Nói rồi cô giậm chân bước đi.



Lần đầu tiên bước vào nhà Tiết Viễn, nhìn tới nhìn lui nhà cửa rất gọn gàng không có chi tiết thừa, sáng sủa sạch sẽ.

Có chút ngại ngùng: "Bố mẹ cậu đâu, sao không thấy ai?"

Tiết Viễn: "Họ đi công tác nước ngoài, có khi cả năm tớ còn chưa gặp mặt lần nào."

Cậu ấy sống một mình sao, thật nguy hiểm. Lỡ như tên hung thủ sát hại cậu ấy như cô gái lần trước thì sao?

Hai tay cô nắm chặt lại thành đấm nếu là trước kia cô đã sớm mặc kệ dù sao một đời người qua nhanh lắm chết thì chết thôi, cậu ấy có chết hay không cũng không liên quan tới cô.

Nhưng hiện tại trong lòng cô như pháo hoa cuộn trào.

Trong lòng cô chỉ muốn Tiết Viễn một đời mình an.

Đang khóc thay cho cuộc đời của hắn, thì đột nhiên Tiết Viễn quay đầu nhìn lại. Ánh mắt hai người bất ngờ va phải nhau.

"Lâm Ly cậu lại nhìn tôi chằm chằm."

''Thì sao…mắt của tôi thích nhìn đâu thì kệ tôi, cậu quản được sao?"

"Trong tâm lý học nhìn một người nhiều lần thì chính là nảy sinh tình cảm, không phải cậu…"

Lâm Ly:"…"

Tiêu rồi! Tiêu rồi! Tiêu rồi!

Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của hắn Lâm Ly không nhịn được mà chối bỏ: "Thành tích học tập cậu còn xếp sau tôi, còn biết tâm lý học gì chứ! Đừng nói bậy."

Nói xong cô có hơi ngập ngùng: "Chỉ là tôi có chút tò mò."

"Tò mò là bắt đầu thích rồi."

Giờ phút này Lâm Ly như muốn hét ra tiếng hổ gầm, gầm thét cuồng loạn, muốn xé xác cái tên thích nói bậy này.



Trời ơi, tuyệt đối không thể nào lúc nước cô thích tên Kha Vũ thích làm màu chẳng lẽ bây giờ cô thích tên tự luyến này sao?

Lâm Ly là người rất nặng tình, bất kể thích đồ vật gì đều thích đến tận xương tủy, lúc trước cô yêu nhiều như vậy cuối cùng nhận lại được gì chứ.

Không được, không đươc đâu!.

Ông trời cho cô trở lại lần nữa để đi lên đỉnh cao nhân sinh tuyệt đối không để con đĩ tình yêu cản bước.

Tỉnh táo lại đi.

Cô không cam chịu số phận nhe răng trợn mắt nhìn về phía Tiết Viễn: "Nếu tự luyến là phạm pháp thì cậu được phán tử hình rồi đấy."



Trong không gian nhỏ hẹp, hai người chỉ mới biết nhau không lâu nhưng bầu không khí rất hài hòa.

Thời tiết gần đây có chút lạnh, Lâm Ly cố hít lại nước mũi đang trượt ra. Hơi dơ nhưng bây giờ cô phải chú ý hình tượng.

Tiết viễn bổ dưa hấu ra đặt xuống đĩa: ''Nào ăn dưa hấu giải nhiệt thôi."

Cậu ta giải nhiệt vào mùa đông sao? Thật là, xung quanh mình không ai bình thường, không đời nào cô thích kiểu người như cậu ta.

Nói thế thôi nhưng cô vẫn ngoặm hết đống dưa hấu rồi mới chịu đi về.

Mưa gió tàn phá được nữa giờ cuối cùng cũng hoàn toàn trả lại trời quang.

Lâm Ly nhìn đồng hồ: "Mưa tạnh rồi cũng không còn sớm mình về đây!

"Vậy, tậm biệt."

Lúc trở về nhà thì nhìn thấy Lâm Nguy đang bận rộn làm cơm tối, lâu lắm rồi hai bố con mới gặp nhau.

Công việc ở tổ trọng án dạo này có chút khó khăn, bố cô mỗi ngày đều bận rộn đến mức không có thời gian ngủ.

"Ba mau nghỉ ngơi đi để còn nấu."

"Không sao, không sao, không cần nghỉ ngơi."

Rất kiên cường.

"Ba, vụ sát hại tiến triển đến đâu rồi?"

Ông cuối đầu ăn cơm có chút mệt nhoc:" Người nhà nạn nhân lần này có chút khả nghi."