Đến chiều khi Ninh Trăn đi học, nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường nhưng cả người mệt lử rã rời.
Cô vừa bước vào lớp, mấy chục cặp mắt đồng loạt đổ dồn ra cửa.
Hạ Tiểu Thi đang gặm khoai tây chiên, khoai tây chiên bị cô nàng cắn vang rắc rắc, thấy Ninh Trăn ngồi xuống bèn đưa một miếng qua cho cô đồng thời nhóp nhép miệng nói: “Trăn Trăn, sáng nay Đồng Giai bạn thân của cậu khóc đó!”
Ninh Trăn vẫn còn lơ mơ, vô thức ‘sao cơ’ một tiếng.
Hạ Tiểu Thi giảng giải: “Cậu ấy đưa bảng thành tích lúc trước học ở Nhất trung của cậu ra cho mọi người xem, nhưng có mấy người không tin còn nói này nói nọ, cậu cấy cãi nhau với mấy người đó, tức quá khóc luôn.”
Hạ Tiểu Thi lấy hơi, trình bày lên xuống nhịp nhàng như đang biểu diễn thuyết thư*: “Sau đó Trần Đông Thụ xách Tạ Vũ tới, còn bảo mọi người mở Tieba ra xem. Chà chà, cậu đoán thử xem?”
(*Thuyết thư là một hình thức văn nghệ dân gian. Hình thức văn nghệ này, người biểu diễn vừa kể chuyện, vừa hát và vừa đàn, lưu hành phổ biến ở các vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc.)
Cô không đoán được, chỉ biết biểu cảm của Hạ Tiểu Thi vô cùng sinh động, tiết mục trình diễn hết sức thành công, cả lớp đều đang dòm lom lom về phía này.
“Hay thật, té ra là Dư San San làm! Cô ta nhét tài liệu vào giấy báo thi của cậu, Tạ Vũ đã đứng ra làm chứng chỉ đích danh cô ta. Cậu nói con nhỏ Dư San San này đúng là quá xấu xa nham hiểm. Có điều không ngờ Tạ Vũ trông có vẻ lạnh lùng khó gần thế mà lần này lại hào hiệp trượng nghĩa phết.”
“Dư San San làm… Đồng Giai khóc sao?” Ninh Trăn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, còn mười lăm phút nữa mới đến giờ vào học. “Tiểu Thi, tớ đi lên lớp B2 một chút.”
Bên ngoài hành lang B2, Trần Đông Thụ đang kháo chuyện với Đồng Giai, hai người khoa tay múa chân trông ăn ý hết sức.
“Ha! Cái con nhỏ xấu xa, làm chuyện xấu trước sau gì cũng bị quả báo, Trăn Trăn đã bị oan tả tơi bây giờ đến lượt cô ta phải chịu kỷ luật thích đáng!”
Trần Đông Thụ gật gù, trên mặt viết đầy chữ ‘cậu nói chí lí’.
“Hứ, trốn trong lớp không gặp ai, tớ xem kỳ này cô ta sẽ làm thế nào.”
“Đồng Giai?”
Đồng Giai ngoái đầu lại, đập cánh tay Trần Đông Thụ đang đặt trên vai mình.
“Trăn Trăn!” Đồng Giai nhào qua như chú chim nhỏ, bưng mặt Ninh Trăn ngó nghiêng: “Cậu không sao chứ, làm tớ lo lắng muốn chết.”
Ninh Trăn cười hiền: “Tớ không sao, cậu đừng lo. Còn cậu, sao lại khóc thế?”
Đồng Giai chu môi: “Ai khóc chứ, tớ chỉ là hơi kích động! Bọn họ vu oan cho cậu, có phiền không chứ, một đám ăn no không có chuyện gì làm đi kiếm chuyện hại người, hừ, bây giờ chân tướng đã rõ ràng thật là đẹp mặt!”
“Cảm ơn cậu Giai Giai.” Ninh Trăn chân thành nói.
Trần Đông Thụ đứng một bên nghe thấy, cười toe toét xán lại: “Bạn học Ninh Trăn, sao không cảm ơn tớ? Tớ cũng lụi hụi giúp cậu đó?”
Ninh Trăn gật đầu: “Cảm ơn cậu, Trần Đông Thụ.”
Trần Đông Thụ suy cho cùng chưa luyện được mặt dày cỡ âm binh của đại ca Lục Chấp, cười gượng gạo: “Uầy, tớ chỉ đùa một chút, muốn cảm ơn…”
Hắn đang nói giữa chừng bỗng ngắc ngứ, nhớ tới bộ dáng cao thủ đắc đạo chân nhân bất lộ tướng của cái người nên cảm ơn kia, rồi nghĩ tới Chấp ca mới là đầu sỏ của mọi tội lỗi, ngượng ngùng ho khan mấy tiếng.
Ninh Trăn chắc chắn Đồng Giai không có việc gì, bèn xuống lầu trở về phòng học của mình, Trần Đông Thụ cũng nối gót theo sau.
Đến trước lối rẽ, Ninh Trăn bất ngờ dừng bước.
Dư San San đứng bên ngoài B7, Lục Chấp đưa lưng về phía bọn họ đứng đối diện với Dư San San.
Anh vẫn là dáng vẻ hờ hững phớt lờ, hai tay đút vào túi quần, đưa mắt nhìn hàng ngô đồng xanh mướt bên ngoài. Khuôn mặt Dư San San hiện lên nụ cười chua chát: “Lục Chấp, anh đối xử với em như thế sao, đuổi cùng giết tận?”
Lục Chấp hơi buồn ngủ, rút tay xoa ấn huyện thái dương, dời mắt nhìn cô ta, không mấy kiên nhẫn.
“Cô chỉ nói mấy lời này thôi sao? Không có hứng thú nghe, tôi vào đây.”
Thanh âm của Dư San San sắc nhọn: “Gần hai tháng! Anh không có một chút tình cảm gì với em sao?”
Một câu cao giọng này của cô ta, không chỉ toàn bộ cần cổ của 11B7 rướn dài ra nhìn mà Ninh Trăn cũng khẽ ngước mắt lên.
Trần Đông Thụ đánh thở thượt, Chấp ca ơi hỡi Chấp ca, nợ phong lưu khó trả. Trong lòng hắn đang chộn rộn hả hê cười trên nỗi đau của người khác, cảnh tượng này cẩu huyết quá xá, trước mặt là nữ sinh thích Chấp ca, sau lưng là cô gái nhỏ Chấp ca thích đến chết đi sống lại, cộng thêm một đám quần chúng đang đứng xa xa chăm chú giám sát.
Trần Đông Thụ nhếch miệng cười thầm, tới rồi, tiết mục hắn mong đợi đã lâu cuối cùng lên sàn trình diễn rồi.
Hắn không muốn nhắc nhở Chấp ca, này, bảo bối nhỏ của đại ca đang nhìn này.
Hắn cũng muốn chăm chú giám sát.
Lục Chấp nhếch môi, ba phần mỉa mai: “Tình cảm? Là cái quái gì?”
Mọi người đều biết, đối với anh chuyện đó chỉ là một trò cá cược.
Dư San San không chịu nổi dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm này của anh, khuôn mặt mấy lượt biến sắc, cuối cùng nhẹ giọng cười nói: “À, anh là nhất thời mới mẻ sao, bất luận là ai, khi niềm vui thích trong nhất thời của anh qua rồi cũng đều trở nên vô nghĩa với anh, Lục Chấp, người như anh, ai thích anh thật xúi quẩy!”
Lục Chấp lười để ý cô ta nói gì, chỉ nghe thấy tiếng rì rà rì rào của nữ sinh cứ líu nhíu bên tai. Anh ngước mắt lạnh lùng: “Nói đủ chưa, đủ rồi thì lăn đi.”
Dư San San mấp máy khóe miệng, sải chân bước qua anh, ánh mắt rét lạnh liếc nhìn Ninh Trăn cùng Trần Đông Thụ rồi đi thẳng lên lầu.
Lục Chấp xoay lại, thấy hai người đang đứng đó.
Anh vô thức nhíu mày, nhìn về phía Ninh Trăn.
Làn da cô trắng ngần, vì mới qua cơn sốt nên gương mặt vẫn còn ửng đỏ, Ninh Trăn không nhìn anh, yên lặng đi vào lớp.
Sắc mặt Lục Chấp vô cùng khó coi.
Trần Đông Thụ hỉ hả cười thầm trong bụng nhưng trên mặt trưng ra dáng vẻ hết sức vô tội. Hắn ngồi đằng sau nhưng lại cố tình đi vòng lên cửa trước, lúc bước ngang qua Lục Chấp ráng nhịn cười, giả mèo khóc chuột: “Chấp ca, dỗ dành bảo bối nhỏ của anh một chút, ổn ngay thôi mà.”
Lục Chấp đạp một phát vào mông hắn: “Cút.”
Thời điểm Lục Chấp bước vào, Ninh Trăn vừa mới lấy giấy nháp ra định làm bài tập.
Đôi mắt sâu đen của anh gợn thấp thỏm: “Em đã nghe thấy gì vậy?”
Ninh Trăn thở dài: “Em không nghe thấy gì hết.”
Lục Chấp có quỷ mới tin, anh nhíu mày: “Anh thật sự không có gì với cô ta.”
“Ừm.”
“Không có gì với bất kỳ ai, chỉ muốn có gì với em.’
Hạ Tiểu Thi ngồi đằng sau đang dựng tai dựng cổ lắng nghe, nuốt nước bọt đánh ực, nội tâm gào thét, trời đất cha mẹ ơi, Lục Chấp thật sự thích Trăn Trăn… gào thét thế song chỉ âm thầm hấp háy mắt chứ không dám hé môi.
“Lục Chấp.”
“Hở?”
Ninh Trăn cất giọng nhẹ nhàng: “Anh thả ngón tay ra đi, em phải làm bài.”
Lục Chấp buồn bực: “Em tin anh được không?” Lúc này anh chỉ muốn lôi Trần Đông Thụ ra băm vằm một trận, ban nãy không quan tâm Dư San San nói nhăng nói cuội cái gì, giờ muốn giải thích cũng không biết giải thích từ đâu.
Ninh Trăn dứt khoát không để ý tới anh nữa, cứ thế viết lời giải nháp xuống nửa bên còn lại của trang giấy.
Dáng vẻ này của cô, không giống ghen, cũng không giống tức giận, trông còn có vẻ khá nghiêm túc làm bài. Lục Chấp thõng mắt nhìn, đến cái trục tọa độ cô vẽ anh cũng thấy sao mà đẹp chết người.
Anh không biết phải làm gì.
Hầy.
“Ninh Trăn, anh không hút thuốc. Dạo này anh không đánh nhau, cũng không sinh sự gây chuyện đúng không?”
Cô vẫn không nhìn anh, hàng mi dài cụp xuống như hai chiếc quạt nhỏ, thi thoảng run run.
Cái tính bá đạo cường hào ác bá trỗi dậy, anh đưa tay nâng cằm cô, buộc cô phải nhìn mình, lúc ánh mắt giao nhau, anh lại như bị dòng điện chạy qua, giật thót buông tay.
“Anh chỉ muốn nói với em, anh đang trở nên tốt hơn.”
Trở nên tốt đẹp giống như em, để xứng với em.
Những sợi tóc rủ trên trán thiếu niên khẽ lay, cách gần như thế, cô tựa hồ thấy được ánh sáng vỡ trong mắt anh.
Đẹp như ngôi sao mùa hạ.
Đầu ngón tay khẽ run, Ninh Trăn mím môi.
~
Buổi tối, Ninh Trăn nhận được một cuộc điện thoại đã lâu không liên lạc.
“Trăn Trăn à, có nhớ bà ngoại không, gần đây sống thế nào hả con?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng và tiếng cười tủm tỉm.
Hốc mắt Ninh Trăn bỗng cay xè: “Nhớ ạ, con nhớ ông bà ngoại lắm.”
Sau khi sống lại, cô thường xuyên gọi điện thoại cho ông bà ngoại, nhưng lúc nào trong điện thoại cũng trở về giọng nói thông báo chưa thanh toán cước, ông bà ngoại đều không thích sử dụng điện thoại, người già trí nhớ cũng không còn minh mẫn thường quên đóng tiền.
Ninh Trăn nạp tiền xong, gọi lại cũng không có người bắt máy. Ông bà ngoại ít khi chịu rảnh rỗi tay chân, suốt ngày cứ loay hoay ngoài vườn hoặc đi lòng vòng quanh hàng xóm chơi với bạn già, lúc ra cửa thường không mang theo điện thoại.
Tâm trạng của bà ngoại rất vui vẻ, đang ở trong sân xem ông ngoại mổ gà.
Thỉnh thoảng bên kia truyền sang tiếng gà gáy.
Ninh Trăn cười giòn tan: “Bà ngoại ơi, chẳng mấy chốc nữa con được nghỉ hè rồi, chờ nghỉ hè con sẽ về thăm hai người được không ạ?”
“Năm nay chắc là không được rồi.” Bà ngoại nói với giọng thần bí: “Con còn có chuyện quan trọng hơn phải làm mà.”
“Chuyện gì cơ ạ?”
“Cái cuộc thi biểu diễn vũ đạo dành cho học sinh trung học toàn quốc gì đó, con tham gia đã đạt được huy chương vàng năm cấp hai, không phải năm nay họ tổ chức lại sao? Bé con đi chiến đấu cho bà ngoại, lấy thêm một giải vô địch nữa về nào.”
Ninh Trăn im lặng giây lát, gió mùa hè lùa qua cửa sổ mang theo hương hoa và mùi của gió dịu dàng.
Cô hạ giọng: “Bà ngoại, con xin lỗi, con không còn múa nữa, lâu rồi không múa nữa.”
Lên lớp mười cô đã không còn nhảy múa. Đây là cơ thể mềm mại dẻo dai của tuổi mười sáu, nhưng linh hồn cô đã bốn năm không chạm vào những bước nhảy.
Cô đã không còn là Ninh Trăn được vô vàn khán giả ủng hộ trên sân khấu năm lớp chín đó nữa, giờ cô chỉ là một nữ sinh trung học ngày ngày lặng lẽ cắp sách đến trường giữa triệu triệu các bạn đồng trang lứa, hoàn toàn không có gì khác biệt với mọi người.
Đầu bên kia cũng phút chốc chìm vào yên lặng.
Một lát sau, đổi thành giọng nói của ông ngoại. Ông cụ người tính tình nóng nảy: “Trăn Trăn à, có phải Ninh Hải Viễn không cho con múa nữa không, sao con không nói với ông bà ngoại? Ninh Hải Viễn hắn chỉ biết nghĩ đến cảm nhận bản thân, có ai lại nỡ trói buộc tài năng thiên phú của con gái như vậy chứ?”
“Chuyện năm đó ông bà ngoại cũng rất đau lòng, Ninh Hải Viễn muốn hận thì hận hai ông bà già chúng ta…”
Bà ngoại giật lấy điện thoại: “Được rồi, ông đừng nói nữa.”
“Trăn Trăn, con hãy làm những điều mình muốn. Bà ngoại chỉ cần con vui vẻ, bây giờ ông bà ngoại ít có dịp đến thăm con, Từ Thiến tính tình thẳng thắn nhưng không phải người xấu, con có chuyện gì buồn nhất định phải nói cho chúng ta biết. Con sắp vào lớp mười hai rồi phải không? Tập trung vào việc học cũng tốt, con làm gì bà ngoại cũng ủng hộ. Ngày mười tháng bảy này là hạn chót ghi danh đăng ký dự thi, bà ngoại tôn trọng quyết định của con.”
~
Ninh Trăn lấy trong ngăn tủ khóa ra một quyển album.
Ngón tay lướt nhẹ qua hoa văn màu hồng, lật mở ra.
Tấm ảnh đầu tiên là mẹ, mặc trang phục múa ballet, tay ôm bó hoa tươi thắm, cằm hơi ngẩng cao, xinh đẹp vô ngần.
Cô giở tiếp ra sau, rất nhiều ảnh chụp thời thơ ấu, đều là ảnh lúc cô nhảy múa mẹ chụp cho cô. Từ cô bé con dần lớn lên trở thành cô gái nhỏ, đến tờ cuối cùng, là bức ảnh tập thể.
Tay cô nâng cúp vàng, trên gương mặt là nụ cười rạng ngời xen lẫn vẻ thẹn thùng xấu hổ.
Ninh Trăn của tuổi mười bốn, như đóa hoa e ấp, đẹp trong sáng ngây ngô.
Trên cùng bức ảnh là băng rôn màu đỏ đề ‘Cuộc thi tài năng biểu diễn vũ đạo dành cho học sinh trung học toàn quốc lần thứ sáu.’
Ninh Trăn thoáng thất thần.
Đó cũng là cô. Cô của tháng ngày rất xa.
Một Ninh Trăn đến cả Lục Chấp cũng chưa từng nhìn thấy.