Em Vợ, Anh Yêu Em

Chương 29: Đỡ đạn





- chết tiệt ! Đường Vũ Văn hôm nay tao sẽ khiến mày có đi không về !

Phúc Trạch nổi giận quát lớn, nghiến răng ken két không thôi.

Anh ta trăm tính vạn tính vẫn không thể tính lại được Đường Vũ Văn lại giở thủ đoạn dưới nước.

- ai có đi không về còn chưa biết được đâu, anh vợ thân ái à !

Đường Vũ Văn một mình xuất hiện phía sau bọn họ. Bị đám thuộc hạ của Phúc Trạch bao vây xung quanh.

- mày còn biết gọi tao là anh vợ sao ? Vậy mày đã làm gì với người nhà của mày ?

Tay Phúc Trạch đã nắm thành quyền.


- câu hỏi này tôi nên hỏi anh thì mới phải. Nể mặt anh từng bảo vệ, yêu thương Tiểu Thất cho nên tôi mới gọi anh vài tiếng anh vợ. Anh thật sự nghĩ tôi cái gì cũng không biết sao ? Ưng Phúc Trạch, anh có thể lợi dụng tôi nhưng anh không thể lợi dụng Tiểu Thất người em gái hết mực tin tưởng anh như anh trai ruột của mình. Anh tại sao lại lợi dụng em ấy chỉ vì một vụ làm ăn mấy trăm tỉ này ? Tại sao ?

Đường Vũ Văn không nỡ nói sự thật cho Thất Thất biết việc cô bị người anh trai mình tin tưởng lợi dụng cô làm bàn đạp để giúp anh ta đạt được mục đích.

Nếu cô biết được chẳng phải sẽ rất đau lòng sao ? Hắn chính là không nỡ để cô đau lòng, càng không muốn nhìn thấy cô vì người một người không xứng đáng mà đau lòng.

- haha ! Một cô em gái so với mấy trăm tỉ cái nào đáng giá hơn, tao đâu phải kẻ ngốc mà không biết chọn.

Lời nói của Phúc Trạch thật sự khiến người khác nghe được chỉ muốn phỉ nhổ, chửi rủa.

Hoá ra trong mắt của anh ta tiền mới là thứ đáng giá nhất. So với tình thân, anh ta thà chọn tiền tài, địa vị cũng không quyết không chọn nó.

- Ưng Phúc Trạch mày nên nhớ mày mang họ của ai ? Là của Ưng gia, là mẹ của Tiểu Thất đã nuôi dưỡng mày, cho mày đi học, cho mày một gia đình. Mày từng hứa với bà ấy sẽ bảo vệ, yêu thương Tiểu Thất, chẳng lẽ yêu thương mà mày nói chính là lợi dụng em ấy làm bàn đạp cho mày sao ?

Bà Ưng Tố Nhi - mẹ cô từng cưu mang anh ta, từng hết mực xem anh ta như con trong nhà mà đối đãi tuy gia cảnh không tốt nhưng vẫn để anh ta đi học, để anh ta có được cuộc sống mà bản thân ao ước. Nhưng cuối cùng đổi lại được gì ?

- tao đúng là đã lợi dụng tiểu nha đầu để đạt được ham muốn của bản thân. Nhưng cũng đồng thời giúp em ấy danh chính ngôn thuận trở thành Đường phu nhân được mọi người tôn trọng, được bên cạnh người mình yêu. Còn mày ? Mày nói yêu con bé, nhưng mày đã làm gì với cuộc hôn nhân thối nát kia ? Chẳng phải vẫn là không chịu ly hôn sao ? Vậy thì tao chỉ thuận theo tự nhiên giúp một tay.

Đường Vũ Văn cười khinh bỉ, móc trong túi ra khẩu súng chĩa vào người Phúc Trạch.

- chỉ cần là ai dám lợi dụng Tiểu Thất thì tao đều không thể bỏ qua.

- bóp còi đi ! Mày có giỏi thì nhắm cho chuẩn vào, nếu không thì người chết sẽ là mày.Mày phá hoại vụ làm ăn của tao, cản đường phát tài của tao thì cho dù mày là ai cũng phải chết.

Đường Vũ Văn đưa sunga chĩa ngay đầu của Phúc Trạch, đám thuộc hạ của anh ta lại chĩa súng ngay đầu của hắn.

Một tay thì sao nhanh bằng nhiều tay.


- Đường Gia,ngài suy nghĩ cho kỹ đi. Là súng ngài nhanh hay là anh em chúng tôi nhanh hơn.

Tên thuộc hạ thân cận Phúc Trạch nhắc nhở.

Đường Vũ Văn đâu phải người ngu ngốc mà đến một mình. Hắn từ sớm đã cho người mai phục cả bến cảng, đến cả dưới nước cũng có người của hắn. Chỉ cần hắn hạ lệnh thì người của Phúc Trạch như cá nằm trên thớt.

Hắn chỉ là muốn cho Phúc Trạch một cơ hội cải tà quy chính mà thôi. Nhưng có lẽ...

Phúc Trạch một mực muốn đi cầu độc mộc một mình.

" Pằng " một tiếng súng phát lớn.

Máu từ từ chảy xuống, ánh mắt yếu ớt nhìn về phía Đường Vũ Văn.

" khôngggg !" Đường Vũ Văn hét lớn, chạy về phía trước ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng mình.

- Tiểu Thất sao em lại ngốc như vậy ? Tại sao lại...

- anh ấy là anh trai của em, là người cả...cả đời này em nhất định phải... phải bảo vệ. Vũ Văn...xin...xin lỗi anh...vì đã...phụ lòng của...của anh.

Thất Thất đưa tay của mình sờ lên mặt của hắn.

Sắc mặt cô trắng bệch vì chảy ra rất nhiều máu.

Giọng nói của trở nên rất yếu ớt.

- An Thất Thất em không được ngủ ! Em đã hứa với anh, bên cạnh anh cả đời mà.Em không thể vỏ lại một mình anh được. Thất Thất...

Đường Vũ Văn ôm chầm lấy cô,ánh mắt tuyệt vọng nhìn người con gái trước mặt mình đang từ từ yếu dần.


Chất lỏng trong suốt trong con ngươi của hắn cũng đã rơi xuống. Hắn bao năm qua chưa từng vì bất cứ ai mà rơi lệ, đến cả khi ba mẹ hắn chết trước mặt hắn, hắn cũng rất kiên cường mà không hề rơi lấy một giọt lệ nào.

Nhưng...

Hắn lại vì cô mà rơi lệ. Vì người con gái hắn yêu thương mà rơi lệ trước bao nhiêu con người.

- anh sẽ không để em chết đâu. Tiểu Thất em phải mở mắt, anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay.

Đường Vũ Văn bế cả người của cô, vội vã chạy khỏi nơi hỗn loạn đó.

Đám thuộc hạ cũng bỏ đi kế hoạch ban đầu mà đi với hắn.

Thuộc hạ của Phúc Trạch cũng nhường đường để hắn qua.

Còn về Phúc Trạch, anh ta cả người ngơ ngẩn cười một mình.

" Là tôi đã hại em gái của mình ! Là tôi,tôi là hung thủ hại em gái của mình. " Phúc Trạch một mình như chết đứng mà lẩm bẩm.