Em...Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 28: 28




Tại một căn phòng, cô gái đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

Bất chợt miệng cô bỗng nở lên nụ cười.

Tin tức sáng nay hot đến nỗi cô lướt ở đâu cũng gặp.

Thật ra dự tính ban đầu của Dương Nghi là để Diệp Ninh Ninh vào phòng của hắn thì người mà cô thuê sẽ có hình ảnh sắc nét và khiến người ta nghi hoặc hơn.

Nhưng như vậy cũng không sao, cứ tạo nên tiếng tăm trước đã rồi xem hắn ta giải quyết kiểu gì.

Có thể Cố Vĩ Phàm sẽ rất nghi hoặc là Ninh Ninh đang cố ý làm việc đó nhưng như vậy thì sao chứ, cô cứ thẳng thắng thừa nhận mọi chuyện là do mình làm cả.

Dù sống chết ra sao thì Dương Nghi quyết làm cho hắn phải vướng vào đống rắc rối kia thì thôi.
- Có vẻ như em rất thích tạo ra những tin đồn gây rắc rối cho tôi nhỉ ?
Dương Nghi giật mình đến nỗi phải nói lên, điện thoại lúc này đã bị rơi xuống từ bao giờ.


Cố Vĩ Phàm không biết từ đâu mà đứng trước cửa phòng của cô rồi dựa lưng vào đó.

Cửa phòng chưa khóa, hẳn nào hắn đứng đó mà cô không hề hay biết, có lẽ vì quá tập trung.

Lấy lại sự bình tĩnh, cô thản nhiên đáp lời.
- Anh nói cái gì mà tôi không hiểu vậy, à tin tức sáng nay á ? Tôi có nghe qua rồi, hóa ra anh và Diệp Ninh Ninh có mối quan hệ khá tốt đó chứ.
Lời nói của cô khác gì đang chân chọc hắn ta, nó khiến cơn thịnh nộ của hắn trỗi dậy.

Không tự chủ được, hắn lại gần bóp lấy cổ cô.

Lực bóp tuy không quá mạnh nhưng khiến cô cảm thấy đau đớn, mặc cho hai tay của cô đang bám chặt vào tay của hắn mà cầu xin.
- Dương Nghi, đừng tưởng tôi không biết em là người đứng sau chuyện này.

Cố ý sai người chụp tôi để gây tin đồn sao, có vẻ như em ngây thơ đến nỗi tưởng tôi không có cách nào để khiến tin đồn này chấm dứt à ?
Khóe mi của cô bỗng không tự chủ mà rơi xuống, tuy đau đớn là vậy nhưng cô vẫn cãi lấy cho bằng được.
- P....phải...là tôi làm thì sao....mau bỏ tay ra...bỏ ra...
- Cuối cùng cũng chịu thừa nhận sao.
Từng câu từng chữ mà cô nói ra rất nặng nhọc, cứ tưởng hắn sẽ càng tức giận hơn nhưng thật không ngờ đôi tay hắn dần dần lới lỏng rồi buông ra.

Bỗng chốc hắn lôi mạnh tay cô, cô dần mất phương hướng mà bất lực đi theo hắn.

Cố gắng vùng vẫy nhưng không thành.
- Này này, anh kéo tôi đi đâu vậy ? Tai anh bị điếc sao, bỏ tôi ra.
Cô quyết tâm bằng mọi giá phải thoát ra nhưng sức lực của hắn quá mạnh.

Tức thì hắn bế thốc cô lên mà vác.

Dương Nghi lúc này chỉ biết bất lực.
Ở cổng ngôi biệt thự lúc này đã có chiếc xe đợi sẵn ở đó từ bao giờ.


Nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang bước ra, tài xế của hắn bỗng mở cửa rồi đi ra phía sau.

Hai người vào trong đó cũng là lúc chiếc xe từ từ lăn bánh.
- Này các người định đưa tôi đi đâu, dừng lại, dừng xe ngay lập tức cho tôi.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu mà cô nói nữa, cổ họng có vẻ rất tốt nên không biết rát họng khi nói quá nhiều là gì.

Thật khổ cho anh tài xe và hắn ta nghe đến chói tai.
- Em mà còn nói câu nữa tôi không gần ngại mà nhét rẻ vào miệng em đâu.
Chiếc xe dừng lại tại phía hành lang của công ty, những phóng viên đứng ở đó thoại đầu không để ý cho lắm nhưng thân ảnh quen thuộc khi bước xuống xe đã thu về không ít ánh mắt từ phía bọn họ.

Mấy người đó tranh nhau đến về phía Cố Vĩ Phàm, hàng loạt nhưng câu hỏi đề ra nhưng tất cả đều liên quan đến vụ việc sáng nay.
- Thưa Cố tổng, có phải ngài và thư kí Diệp đang hẹn hò không ?
- Xin hãy cho chúng tôi một câu trả lời, tin tức sáng nay là như thế nào vậy.
- Cố tổng, cô gái đi bên cạnh ngài là ai.
-........
Hàng loạt những câu hỏi mà phóng viên đưa ra, những vệ sĩ của hắn thay nhau mà ngăn cản dòng người đang tiến lại gần.

Bỗng bước chân khựng lại, hắn ta nắm tay Dương Nghi , cô lúc này bị ánh mắt của bọn họ dò xét mà không khỏi lo lắng.

Chả nhẽ bây giờ cô hất tay hắn ta mà chuồn lẹ, nhưng như vậy liệu có thành trò cười không.


Thật khiến cô tức chết mà, chưa kịp thay đồ mà bị hắn lôi đi đến đây.

Cũng may cô mặc chiếc đầm màu trắng dài qua gối, phía trên khá kín nhưng cô mặc vào càng tôn lên vẻ thuần khiết và xinh đẹp của mình nên không quá gọi là mất mặt vì chưa thay đồ.
- Tôi sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng, mời các người vào trong.
Phòng họp đang xôn xao bỗng có hai người bước vào khiến bọn họ không khỏi tranh nhau mà nhao nhao tiến lại.
- Chào các vị, chắc hắn ai cũng thắc mắc tại sao một chuyện cỏn con tin tức như vậy phải mời mọi người đến đây để họp báo.

Thật ra tôi đến đây không chỉ vì giải đáp cho mọi người mà còn có một thông báo quan trọng muốn cho mọi người biết.
Các phóng viên nghe vậy thì càng nháo nhào lên khơi ra bao nhiêu sự tò mò.

Cuộc săn tin này quả thật không uổng công cơ mà.

Vốn dĩ mấy người bọ họ sẽ đứng trước cửa nhà hắn hoặc công ty phỏng vấn nhưng ai ngờ đâu hắn lại thông báo sẽ tổ chức một buổi họp báo cho mọi người nên là mấy người họ sẽ săn tin luôn.

Thật là hiếm thấy có ai bị dính lời đồn mà tổ chức hẳn một buổi giải đáp như vậy cơ chứ.