End

Chương 14



"Cút! Cút đi! Cút khỏi đây! Cút khỏi tầm mắt của tôi!"

Mộc Diệp không nói gì thêm lập tức dọn đồ quay đi. Vừa dọn dẹp bên cạnh cô vừa nổi lên những lời bàn tán.

"Chắc chặc, kia không phải kẻ rẻ tiền đã bán đứng công ty sao?"

"Cô ta đã làm vậy rồi sao chủ tịch còn không bắt cô ta chịu trách nhiệm nhỉ?"

"Còn không phải con hồ ly này đã mê hoặc ngài ấy rồi sao? Nghe nói cô ta cũng có con rồi, là từ năm 16 tuổi đó."

"Đúng là loại đàn bà lăng loàng!"

Những lời nói của họ không hề dễ nghe một chút nào, cộng thêm với ánh mắt khinh bỉ của họ khi nhìn cô đã đủ hiểu sự ghét bỏ đến tột cùng. Kế hoạch mà họ phải tăng ca đến mấy tuần để chuẩn bị lại bị cô lấy đi dâng cho người ta. Họ chỉ hận không thể rút sạch xương cô ra mà thôi.

Mộc Diệp dưới những lời chỉ trích của các nhân viên chỉ biết ngậm ngùi dọn sạch đồ đạc đi về. Cô sai, là cô có lỗi với họ, họ chửi mắng cô cũng là đúng thôi.

Trên đường về nhà cô đã ghé qua bệnh viện thăm bà Dương Thi Thi và Vũ Tịnh Nghi một chút. Vừa mới đến nơi đã thấy y tá ở đó nhốn nháo lên.

"Bệnh nhân phòng 132 đang cố tự sát kìa, mau qua đó!"

Mộc Diệp chau mày nhẹ rồi đi lại quầy tiếp tân hỏi số phòng.

"Cho tôi hỏi bệnh nhân tên Vũ Tịnh Nghi phòng bao nhiêu ạ?"

Cô y tá kia lập tức lo lắng nhìn cô "Cô là người nhà bệnh nhận phòng 132 sao? Cô mau nhanh lên đi cô ấy đang định tự tử đấy."

Mộc Diệp nghe vậy thì chạy theo vị y tá đến phòng 132. Bên trong Vũ Tịnh Nghi đang cầm một con dao, cô ấy như phát điên liên tục cười lớn. Trên người đã có vài vết thương, máu thấm đẫm cả chiếc áo bệnh nhân.

Vì cô ấy đã khóa cửa nên căn bản không ai vào được. Mọi người đã đi tìm chìa khóa nhưng vì số lượng phòng bệnh quá nhiều nên việc tìm chìa khóa khá lâu.

Mộc Diệp chen vào trước cửa nhìn thấy cảnh này thì hốt hoảng đập mạnh vào cửa "Tịnh Nghi đừng mà!"

Vũ Tịnh Nghi như nghe thấy lời cô nói. Cô ấy ngây dại quay lại nhìn cô, nụ cười trên môi cũng dần dần vụt tắt, thay vào đó là hai hàng lệ chảy xuống.

Cô ấy chạy lại cửa nhìn cô rồi  dừng khẩu hình miệng để vọng ra ngoài "Diệp, tôi đau lắm, cứu tôi với!"

Mộc Diệp xanh mặt lập tức hét lên "Mau mở cửa ra cho rôi đi, mở ra rồi chúng ta sẽ cùng giải quyết mọi việc."

Vũ Tịnh Nghi như kiệt sức, cô trược xuống cửa rồi ngồi bệt xuống đất khóc. Cũng may người đi tìm chìa khóa ngay sau đó đã tới. Cánh cửa vừa mở ra Mộc Diệp đã lao vào ôm Tịnh Nghi.

"Từ nay đừng vậy nữa được không? Tôi sẽ trả thù cho cô vậy nên cô phải sống thật tốt để nhìn thấy cảnh anh ta thê thảm, cô hiểu không?"

Tịnh Nghi được đưa đến một căn phòng khác. Sau khi chấn an lại thì cô ấy liên tục ôm cô, như thể muốn ghim cơ thể cô vào người cô ấy vậy.

Mộc Diệp thở dài từ từ gỡ tay cô ra rồi an ủi cô "Có phải lúc nãy ngủ gặp ác mộng rồi không?"

Vũ Tịnh Nghi như mất phanh, cứ thế gật đầu lia lịa "Tôi mơ thấy anh ta... anh ta muốn hại tôi!"

Cô ấy run lên bần bật, bàn tay nắm lấy tay cô càng ngày càng chặt. Mộc Diệp xoa đầu cô gái trước mặt "Từ nay cho dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng làm chuyện dại dột đó nữa. Cô phải sống, phải sống thật tốt."

Sau khi dặn dò thêm vài điều với Vũ Tịnh Nghi thì cô liền đi khỏi bệnh viện. Vũ Quân chắc cũng sắp đến đây rồi, cô không muốn để anh thấy cô.

Quả thật Vũ Quân ngay sau khi cô rời đi đã lao đến. Vừa mới mở cửa ra đã thấy bộ dạng khó coi của Vũ Tịnh Nghi.

"Tịnh Nghi!"

Anh đi đến nhìn cô bé co ro ngồi trên giường. Cô ấy sợ hãi nhìn anh, ánh mắt đó như một con dao cứa thẳng vào tim anh.

Sau khi nói chuyện với bác sic mới biết tình trạng vừa nãy của cô là do gặp ác mộng, thần kinh bị đả kích dẫn đến tâm lý không được bình thường. Bác sĩ khuyên anh nên tìm một bác sĩ tâm lý cho cô.

Trước khi đi ông ấy còn nói thêm "Cũng may có cô gái vừa nãy, nếu không chúng tôi cũng không biết phải làm sao!"

Vũ Quân nhíu mày, cô gái? Anh đi lại nhìn Vũ Tịnh Nghi rồi vuốt ve cô "Nghi vừa nãy có ai đến đây sao?"

Vũ Tịnh Nghi vừa run run vừa trả lời "Không... không có ai hết!"

Vũ Quân hồ nghi nhìn cô định hỏi thêm nhưng lại thôi.

[…]

Mộc Diệp sau khi về nhà đã chạy ngay đến căn nhà hoang gặp Hạo Hiên.

"Mọi chuyện theo ý anh rồi, mau thả bố tôi ra!"

Hạo Hiên nhếch môi rồi hất tay một cái. Ngay sau đó liền có người đưa bố cô ra. Ông ấy bị chặt mất ngón tay, vì không được sát trùng cẩn thận nên chỗ bị thương đã mưng mủ, lở loét nhìn rất đáng sợ.

Cô lập tức chạy lại đỡ ông dậy rồi nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng còn chưa đi được vài bước đã bị mấy tên côn đồ chặn lại.

"Hạo Hiên anh..."

Hạo Hiên thích thú cười thành tiếng "Nếu hôm nay các người có thể sống sót rời khỏi đây thì tôi sẽ tha cho các người."

Nói xong anh ta rời đi. Cánh cửa của căn nhà hoang bị ai đó đóng lại. Mộc Diệp sợ hãi nhìn mấy người kia. Cô từng bước từng bước lùi lại nhưng vẫn không thể tránh được.

Họ lôi bố cô ra rồi như con hổ đói nhìn cô không chút kiêng dè "Cô gái, hôm nay phiền cô chăm sóc cho bọn này rồi!"