End

Chương 9



"Anh đừng nhìn Mộc Diệp như vậy mà nghĩ cô ấy tốt. Mộc Diệp, cô ấy không như anh tưởng đâu."

Hạo Hiên nói có vẻ như đã nhìn rõ tâm tư của anh. Vũ Quân có tình cảm với Mộc Diệp, nhưng chuyện này không hề có một chút lợi lộc nào cho anh ta. Nếu bây giờ hai người họ mà có tình cảm với nhau, lỡ đâu Mộc Diệp lại đem mọi chuyện kể cho Vũ Quân nghe thì anh ta coi như xong.

"Tôi biết rôi! Mong là cậu không gạt tôi."

Vũ Quân thở dài rồi đứng dạy bỏ đi. Chuyện mà Hạo Hiên nói, anh thật sự có chút tin. Không phải vì anh không có đủ niềm tin vào cô mà là vì anh vốn đã tin tưởng Hạo Hiên từ lâu.

Anh ta nhọc lòng theo đuổi em gái anh 2 năm, nhiều lần giúp công ty, đã vậy còn từng cứu em gái anh một mạng. Nói anh không tin anh ta là không thể.

[...]

Vì nghi tin Mộc Diệp vào bệnh viện thì mẹ anh_ bà Dương Thi Thi liền dẫn con gái đến thăm. Vừa mới đến nơi bà đã sốt sắng chạy lại sờ soạng người cô.

"Trời ơi, con dâ... à cháu gái, sao cháu lại để bản thân mệt đến mức phải nằm viện như vậy chư?"

Bà đau xót nhìn cô, hành động còn rất ân cần khiến cô nhớ đến mẹ mình. Bà ấy mà thấy cô như này chắc chắn cũng rất đau lòng, vậy mà cô lại chưa thể trả thù cho mẹ.

Cô cười nhẹ nắm tay bác gái "Cháu không sao, ngày mai là có thể xuất viện rồi, bác đừng lo lắng quá."

Bà Dương Thi Thi thở dài rồi ra hiệu cho Tịnh Nghi đem cháo lại. Vũ Tịnh Nghi để chiếc cặp lồng lên bàn, thuần thục mở ra rồi đổ ra bát.

Cô ấy cũng nhìn cô với ánh mắt lo lắng "Mẹ nghe tin cô bị bệnh nên đã dạy từ sớm để hầm cháo đấy."

Cô ấy đặt bát cháo vào tay cô. Có điều từ nãy đến giờ Mộc Diệp vẫn không hiểu tại sao người nhà Vũ Quân lại quan tâm cô như vậy. Cô nhiều nhất cũng chỉ gặp mẹ anh với Vũ Tịnh Nghi một lần mà họ lại như thân với cô từ rất lâu rồi vậy.

Mộc Diệp nhận lấy bát cháo, tuy trong bụng nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra "Bác không cần phải nhọc lòng như vậy đâu ạ. Ở đây cháu cũng được người ta chăm sóc rất tốt."

Dương Thi Thi xoa đầu cô, bà làm sao mà ngồi im khi con dâu tương lai của bà nằm viện được? Cũng tại thằng con trời đánh kia không nói cho bà sớm hơn làm bà chưa chuẩn bị được gì nhiều đã vội vã đến đây.

"Mau ăn đi không nguội!"

Bà thúc giục cô gái đang làm khách ở trước mặt. Sau khi Mộc Diệp, bà Dương Thi Thi và Vũ Tịnh Nghi ở lại nói chuyện với đến chiều tôi.

Trước khi hai người ra ngoài cô đắn đo mãi mới kéo dám kéo tay Tịnh Nghi lại rồi hỏi lại cô ấy một lần cuối "Tịnh Nghi, cô đã suy nghĩ kĩ về chuyện kết hôn chưa? Nhỡ đâu anh ta là người không tốt, sau này anh ta sẽ phụ cô thì sao?"

Vũ Tịnh Nghi đứng trước sự lo lắng của cô thì cười nhẹ nhàng "Thư kí Mộc, cô yên tâm, Hạo Hiên là người rất tốt, anh ấy sẽ không phụ tôi đâu."

Nói rồi cô ấy rời đi, hoàn toàn không để lời nói của cô trong lòng. Mộc Diệp chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng đó. Cô không muốn cô gái kia lại bị anh ta vứt bỏ như cô năm đó.

[...]

Vũ Tịnh Nghi tuy bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng khi về đến nhà thì cô lại lập tức nghi ngờ. Mộc Diệp không thể tự nhiên vô cớ nói như vậy được. Nhưng cô lại nghĩ cũng có thể là do Mộc Diệp lo cho cô, vù cô ấy vốn không hiểu Hạo Hiên. Cô ấy sợ cô sẽ chọn sai người.

Nghĩ đến đây Tịnh Nghi lại thấy rất vui. Mộc Diệp lo cho cô như vậy chắc chắn là đã để ý anh cô rồi, như vậy sau này sẽ không phải nhìn ông anh quá 30 kia ế nữa.

Vậy là Tịnh Nghi liền đem hết suy nghĩ trong đầu ném đi rồi lấy điện thoại goi cho Hạo Hiên.

"Anh đang làm gì vậy?"

Hạo Hiên ở đầu bên kia chuyền đến một tiếng cười nhẹ, mang theo sự ôn nhu và cưng chiều "Đang làm việc! Sao, nhớ anh rồi hả?"

Tịnh Nghi cười cười, cô hiện tại hạnh phúc như vậy, anh đối xử tốt với cô như vậy thì chắc chắn Mộc Diệp sau này sẽ không lo nữa.

"Tịnh Nghi, nếu sau này anh làm chuyện có lỗi với em, em có hận anh không?"

Cô bị câu nói của anh làm cho đứng người "Sao... sao tự nhiên anh lại nói vậy? Anh sao có thể..."

Hạo Hiên ở đầu bên kia cúi mặt xuống, trầm ngâm "Chỉ là nếu thôi! Em có hận anh không?"

"Thế thì còn phải xem anh làm sai điều gì."

Nghe được câu trả lời của cô anh chỉ biết cười nhẹ. Hạo Hiên bao năm qua đối với phụ nữ chỉ là chơi bời cho qua, nhưng mà với Vũ Tịnh Nghi lại khác. Hôm nay Vũ Quân nói với anh chuyện kia làm anh có chút chột dạ.

Nếu như Tịnh Nghi biết quá khứ đó, biết anh sẽ hại anh trai cô, liệu cô có tha thứ cho anh không?

[...]

Hôm sau Mộc Diệp được xuất viện, vì phải chăm sóc cho cô nên An Di tạm thời đưa tiểu thịt tươi cho mẹ cô trông.

Đang đỡ Mộc Diệp ra bắt xe thì bỗng thấy Vũ Quân đi lại chỗ họ.

"Lên xe đi, tôi sẽ..."

Nhưng mà anh còn chưa nói xong Mộc Diệp đã cắt lời "Bên kia có xe kìa! Mau đi thôi!"

Cô cố ý lôi An Di đi. Chuyện hôm trước cô vẫn còn giận anh. Rõ ràng cô chỉ đang lo cho anh, vậy mà anh lại nói như thể cô lo chuyện bao đồng vậy.

Thấy cô bạn nhỏ kia giận dỗi ra mặt thì anh chỉ biết cười rồi chạy xuống xe giữ cô lại.

"Sao vậy? Vẫn giận sao?"

Anh đỡ cô rồi ra hiệu cho An Di chuyển đồ lên xe.

Mộc Diệp không mấy thoải mái trước hành động thân mật kia của anh. Cô dùng sức véo chặt tay anh "Ai thèm giận anh?"

Tay làm một đằng miệng nói một nẻo. Cô rõ ràng khiến người ta yêu chết mà.

Vũ Quân đành xuống thuyền, chào thua "Được, được, là tôi sai!"

"Anh sai là đúng rồi, người ta chỉ lo cho anh nên mới nói vậy, anh lại coi người ta là người ngoài."

Lời vừa nói ra cô liền hối hận. Cô quên mất là người cô đang nói chuyện mặt rất dày và hay mơ tưởng.

"Hử? Em nói gì? Không phải là người ngoài thì là gì? Vợ tôi sao?"

[Thời gian viết truyện hơi gấp nên sai chính tả các bạn cũng thông cảm cho tôi nhé😳]