Eo Nhỏ

Chương 29: Chương 29




Diêu Ấu Thanh cũng từng trải qua chuyện mất mát người thân, mẫu thân của nàng, hai vị ca ca, đều là ở vào thời điểm nàng đã có ký sự mà rời đi, gần nhất chính là ba năm trước đây, đại ca Diêu Nam ngoài ý muốn chết đuối.

Nàng mỗi một lần đều khóc thực thương tâm, mỗi một lần đều khẩn cầu ông trời, không cần lại đem thân nhân từ bên cạnh nàng cướp đi.

Chính là ông trời chưa bao giờ nghe thấy.

Lần này liền tỳ nữ thân cận của nàng cũng đều mang đi.

Diêu Ấu Thanh không nhớ rõ chính mình là như thế nào được người đỡ về trên xe ngựa, chỉ biết khi chính mình lại ngồi trở về, trong xe đã thập phần ấm áp, nhưng trên người nàng lại rất lạnh.

Liền ở không lâu trước đây, Lăng Sương còn cùng nàng, cùng nhau ngồi ở chỗ này, đọc sách, châm trà cho nàng.


Hiện giờ, nàng rốt cuộc không còn thấy được nàng ấy nữa, không nghe được thanh âm của nàng ấy nữa.

Chu mụ mụ thấy nàng giống như tượng gỗ, ngồi tại chỗ mà rơi lệ, một câu cũng đều không nói, thậm chí liền chút thanh âm cũng đều không có, hồng con mắt, gấp gáp nói: “Tiểu thư, khổ sở thì ngài liền khóc thành tiếng đi, đừng nghẹn ở trong lòng a!”
Diêu Ấu Thanh lại giống như không nghe thấy gì, vẫn ngồi ngơ ngác như cũ, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

Tin tức Lăng Sương chết, theo đoàn người Quỳnh Ngọc trở về, cũng truyền tới lỗ tai Ngụy Hoằng, hắn nghe nói xong, sắc mặt thập phần khó coi, ngồi ở tại chỗ, không rên một tiếng.

Giữa hắn cùng Diêu Ngọc Chi xác thật có thù oán, lần này sở dĩ đáp ứng hôn sự, một phương diện là lười ở trên triều đình cùng những người đó tranh chấp, một phương diện khác cũng không thiếu ý niệm muốn chọc giận Diêu Ngọc Chi.

Nữ nhi duy nhất bị hắn cưới đi rồi, tất nhiên cuộc sống hàng ngày của Diêu Ngọc Chi khó an tâm, Ngụy Hoằng tưởng tượng đến cái này, liền cảm thấy, cưới nữ nhi của hắn cũng không có gì không tốt.

Nhưng hắn là một đại nam nhân, còn chưa tới mức bởi ân oán giữa nam nhân liền cố ý khắt khe nữ nhân.

Hiện tại, tỳ nữ của Diêu Ấu Thanh bởi vì bộ hạ của hắn sai lầm mà chết, tuy không phải hắn trực tiếp tạo ra, lại cũng cùng hắn có quan hệ, làm cho hắn giống như thiếu nợ nữ nhân kia vậy, chuyện này làm cho trong lòng hắn thập phần không thoải mái.

Hắn thiếu ai cũng không muốn thiếu nợ nữ nhi của Diêu Ngọc Chi.

Cố tình còn có người không có mắt, lúc này giơ một con con thỏ nướng ở trước mặt hắn, cười hì hì nói: “Vương gia, con thỏ đã nướng xong, ngài……”
Nói còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy sắc mặt hắn âm trầm, tức khắc đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào, dựa theo lời hắn phía trước phân phó: “Thuộc hạ liền cầm đi phân cho mọi người!”

Lúc sau xoay người liền đi.

Không đi được vài bước, lại bị Ngụy Hoằng gọi lại: “Từ từ!”
“Vương gia có gì phân phó?” Hắn xoay người hỏi.

Ngụy Hoằng nhìn nhìn con thỏ trong tay hắn, mày nhăn giống như có thể kẹp chết một con ruồi, sau một lúc lâu mới nói: “Cầm đi cho nàng ấy.


Người nọ khó hiểu: “Ai a?”
Ngụy Hoằng nắm tay, trừng mắt, không nói lời nào, lại thấy người này thật sự không hiểu rõ, mới từ kẽ răng gằn ra mấy chữ: “Diêu đại tiểu thư!”
Người cầm con thỏ sửng sốt, cảm thấy thái dương nhất định là mọc từ phía tây ra tới, theo bản năng muốn xác định lại một chút, lại thấy sắc mặt Vương gia nhà mình thật sự quá khó coi, không dám nhiều lời, gật gật đầu, co cổ khom lưng mà đi ra.

Thời tiết lạnh, hắn sợ thịt thỏ kia lạnh liền không dễ ăn, dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến bên cạnh xe ngựa, đối với bên trong gọi: “Diêu tiểu thư, Vương gia để ta đem con thỏ mang cho ngài.



Chu mụ mụ đang phát sầu không biết nên như thế nào an ủi tiểu thư nhà mình, nghe nói Tần Vương thế nhưng thật sự cho người đem con thỏ đưa tới cho nàng, gánh nặng trong lòng được giảm bớt, vội muốn đem thỏ vào, phân tán một chút lực chú ý của Diêu Ấu Thanh.

Ai ngờ màn xe được xốc lên, liền thấy một người đứng ở bên cạnh xe, trong tay giơ một nhánh cây, mặt trên chọc qua một con thỏ đã bị nướng chín, da bên ngoài bóng mỡ, đã sớm nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Chu mụ mụ kinh hãi, muốn buông màn xe xuống để ngăn trở tầm mắt của Diêu Ấu Thanh, cũng đã không kịp.

Diêu Ấu Thanh từ cửa sổ xe nhìn thấy con thỏ kia, oa một tiếng khóc ra tới, đem người trong xe ngoài xe giật nảy mình.