Hai người đàn ông cao lớn cứ giằng co như vậy dưới mưa.
Đoàn Dịch Kiệt nheo mắt, thản nhiên nhìn Giang Cánh Vu. Thật đúng là thanh mai trúc mã, phản ứng này khác gì có tình cảm. Cảnh trưởng Giang luôn lịch sự nho nhã lại vì giai nhân mà tức sùi bọt mép, đúng là lần đầu được chứng kiến. Đương nhiên, anh cũng không nghĩ đến chuyện chính đại thiếu luôn lạnh lùng như anh cũng vì người nào đó mà không chỉ thất thố một lần thôi đâu.
Anh chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác kỳ quái càng ngày càng mãnh liệt. Im lặng một lúc, Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên nhìn lướt qua cửa sổ chỗ Hứa Lương Thần: “Hứa nhị tiểu thư ở đâu, dường như không liên quan đến Cảnh trưởng Giang thì phải?”
Lạnh nhạt và khinh thường trong lời anh làm Giang Cánh Vu nhíu mày, nhìn anh chằm chằm. Giang Cánh Vu trầm giọng nói: “Đại thiếu đã tạo ra sự kiện như vậy, tất nhiên cũng biết rõ quan hệ giữa tôi và Tiểu Thần, anh thử nói xem có liên quan đến tôi hay không?”
Nghe vậy, Đoàn Dịch Kiệt lạnh lùng lườm anh, quan hệ? Giữa hai người ngoại trừ “Thanh Trúc mai mã” thì còn quan hệ gì? Ai quy định lớn lên cùng nhau thì chắc chắn phải gả cho anh ta? Cảm giác khó chịu kỳ lạ trong lòng dần tăng lên, Đoàn Dịch Kiệt châm chọc lạnh lùng nói: “Vậy sao? Giang công tử và Hứa nhị tiểu thư có quan hệ đặc biệt mà tôi lại không biết đấy, xin Cảnh trưởng Giang cứ nói thẳng xem nào.”
Giọng điệu đó của Đoàn Dịch Kiệt làm Giang Cánh Vu nghẹn lời, xưa nay trầm tính như anh cũng phát hỏa, có chút ngoài ý muốn nhìn Đoàn Dịch Kiệt. Giang Cánh Vu thong thả cười nói: “Không thể ngờ đại thiếu cũng có lúc vô lại như vậy. Chỉ vậy đã muốn chiếm lấy trái tim giai nhân, Quân Đoàn Trưởng không khỏi đã quá xem nhẹ Tiểu Thần rồi.”
Tiểu Thần Tiểu Thần, gọi thật thân thiết quá nhỉ, sắc mặt Đoàn Dịch Kiệt âm trầm nhìn anh, cánh tay buông thõng bên người siết lại, không hé răng. Giang Cánh Vu nhìn thẳng anh: “Rốt cuộc Tiểu Thần đang ở đâu?”
Đoàn Dịch Kiệt chỉ cảm thấy trong lòng phức tạp đến ngay cả anh cũng có chút hỗn loạn.
Anh biết quan hệ giữa hai người này không tầm thường, nhưng tận mắt thấy sự thân thiết không chút nào che giấu của Giang Cánh Vu với Hứa Lương Thần và nghe nói lại là hai cảm giác khác nhau. Anh nghĩ, có lẽ nên đánh giá tình cảm giữa hai người bọn họ lại một lần nữa? Bọn họ chỉ đơn thuần là thanh mai trúc mã, hay là lưỡng tình tương duyệt một lòng hướng về nhau ‘không phải anh không gả, không phải em không cưới’? Nếu là vế sau, anh nên làm như thế nào? Buông tay tác thành sao… anh cảm thấy chỉ sợ rất khó làm được. Nhưng. . .
Giang Cánh Vu làm việc trong quân phía Nam, đương nhiên đã từng được nghe nói về tính tình và hành vi của Đoàn Dịch Kiệt, tuy rằng lạnh lùng cay nghiệt nhưng cũng không thiếu lễ nghĩa, làm việc dứt khoát mạnh mẽ vang dội, lý trí bình tĩnh chưa bao giờ thất thố. Hơn nữa, từ sau khi anh nhậm chức công nghiệp quân sự, vị Thiếu soái này luôn vô cùng khách khí, nhưng hôm nay cảm xúc của anh ta rõ ràng không đúng. Giang Cánh Vu có chút khó hiểu có chút ảo não, trong lòng có một ngọn lửa không tên đang quay cuồng, thật không thoải mái.
Ngay lúc anh cho rằng đại thiếu mặt lạnh sẽ không trả lời, Đoàn Dịch Kiệt bỗng nhiên nhàn nhạt lên tiếng : “. . . Cô ấy bị thương.”
“Cái gì!” Giang Cánh Vu kinh ngạc cao giọng: “Đánh giặc là chuyện của đàn ông! Vì sao anh còn kéo cô ấy vào? —” Còn chưa dứt lời, Giang Cánh Vu mất khống chế nâng tay đấm vào trước ngực Đoàn Dịch Kiệt: “Không ngờ anh lại đê tiện như vậy! Anh làm gì Tiểu Thần rồi hả?”
Giang Cánh Vu không biết chuyện Hứa Lương Thần vào tổ hành động đặc biệt. Ngày ấy Hứa Lương Thần hủy hẹn ở Lộc Uyển là Thái Phượng kỳ gọi điện thoại cho Liêu Ngọc Phượng, nói cô đồng ý vào Bộ Ngoại Giao làm việc. Tuy rằng Giang Cánh Vu hiểu rõ tâm tư Hứa Lương Thần nhưng anh cho rằng thế cục trước mắt phức tạp, so với việc vào chính phủ làm việc thì ở lại trường nữ sinh dạy học thích hợp với Hứa Lương Thần nhã nhặn đoan trang hơn.
Nhưng Hứa Lương Thần đã tự nguyện, anh cũng không tiện nói thêm gì. Vốn định tìm cô khuyên bảo hai câu, không ngờ quân Chính phủ đã đánh nhau cùng thổ phỉ trên hồ Vi Mạch. Anh vâng mệnh đưa vũ khí mới được nghiên cứu chế tạo đến đây, lại vô tình nghe được tin tức về Catherine của ‘Tạp chí địa lý quốc gia Mĩ’.
Giang Cánh Vu đương nhiên biết Catherine đó là Hứa Lương Thần. Anh rất tức giận, nhất định không phải Tiểu Thần tự nguyện tới, nhất định là Đoàn Dịch Kiệt lấy quyền thế ép buộc, một cô gái như cô đến chiến trường mưa bom bão đạn làm gì?
Không ngờ một trong Tam công tử Yến Châu – Giang Cánh Vu tao nhã lại sẽ ra tay, Đoàn Dịch Kiệt ngẩn ra, sau đó đôi mắt đen nhíu lại, cực kỳ nhanh chóng quét mắt nhìn hai bên một cái, siết chặt nắm tay giơ lên. . . . . .
Đây là một đạo quan (điện thờ của đạo sĩ) bỏ hoang bên hồ Vi Mạch thượng, sau khi quân phía Nam trú ở đây thì cái viện tương đối lành lặn này trở thành chỗ ở tạm thời của Đoàn Dịch Kiệt. Giang Cánh Vu đến đương nhiên là để nói chuyện quân sự cơ mật, người trong viện sớm bị La Hoằng Nghĩa đuổi ra ngoài hết. Cho nên không ai nhìn thấy Cảnh trưởng trẻ tuổi của Sở công nghiệp quân sự đánh Thiếu soái Quân chính phủ. Người duy nhất chứng kiến là Hứa Lương Thần đứng sau cửa sổ.
Đối thoại của hai người cô đã nghe không sót một câu, Giang Cánh Vu thân thiết, Đoàn Dịch Kiệt quái dị, cô cũng đã nhìn thấy. Hứa Lương Thần cảm động vì sự thân thiết của Giang Cánh Vu, đồng thời cũng vì sự cổ quái của Đoàn Dịch Kiệt mà có chút khó hiểu, mất tự nhiên và kỳ quái. Những gì bọn họ nói cùng hàm ý trong đó đã khiến cô bất ngờ rồi, càng không ngờ là ôn hòa như Giang Cánh Vu lại sẽ ra tay đánh người, trái tim cô cũng đột nhiên nhảy lên.
Đoàn Dịch Kiệt cao ngạo tự tôn, ai cũng biết, hiện tại trúng một đấm của Giang Cánh Vu, anh sẽ trả thù thế nào? Là đánh trả hay rút súng?
Mắt thấy nắm tay Đoàn Dịch Kiệt nâng lên, tim Hứa Lương Thần cũng nhảy lên. Giang Cánh Vu tuy cao lớn nhưng cũng chỉ là thư sinh, Đoàn Dịch Kiệt thì khác, từ chuyện anh vung đao dẫn dắt Đội Cảm Tử đánh giáp lá cà cùng bọn thổ phỉ vài ngày trước có thể thấy rằng tuy anh không luyện công phu, nhưng ít nhất thân thể cũng cường tráng hơn Giang Cánh Vu nhiều. . . . . .
Trong lòng Hứa Lương Thần sốt ruột, trơ mắt nhìn nắm tay Đoàn Dịch Kiệt nâng lên, lại chậm rãi để xuống. Khi cô đang thấy khó hiểu và vui sướng, lại bỗng nhiên nghĩ tới vị trí nắm tay kia buông xuống, hô hấp của cô lại một lần nữa ngừng lại, võ trang mang theo là súng lục. . . . . . Mắt cô không dám chớp nhìn nắm tay kia, nghĩ xem mình có nên lao ra hay không.
Lại thấy nắm tay kia lướt qua hộp súng, chậm rãi buông ra thả lòng bên người, cô cũng đồng thời thở ra. Hứa Lương Thần lại có chút không hiểu, sao Đoàn Dịch Kiệt không trả thù? Ngậm bồ hòn sao?
Một đấm này đánh lên gần ngực trái Đoàn Dịch Kiệt, đau đớn dần lan ra. Giang Cánh Vu đột nhiên hoàn hồn, mới nhận ra mình đã xúc động ra tay. Anh từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen của Đoàn Dịch Kiệt nheo lại, trong đó như biển lớn nổi bão trong đêm.
Thân thể Giang Cánh Vu càng thêm thẳng tắp, đối diện Đoàn Dịch Kiệt. Đàn ông sẽ không im lặng ăn quả đấm của người khác, huống chi là vị Thiếu soái này?
Đoàn Dịch Kiệt im lặng, đôi mắt thâm trầm như biển, anh nhìn chằm chằm Giang Cánh Vu, nắm tay nắm chặt lại buông ra, nhưng không nâng lên nữa. Một lát sau, anh bỗng nhiên trầm giọng nói: “Quốc gia chiến loạn thất phu hữu trách*, sao lại phân nam nữ. Anh tôi có thể, vì sao Hứa Lương Thần không thể tới?”
[*]Quốc gia chiến loạn thất phu hữu trách: Nước nhà có chiến tranh dân thường cũng phải có trách nhiệm.
Đoàn Dịch Kiệt không ra tay, nhưng hai câu anh nói không chỉ khiến Giang Cánh Vu ngẩn ra mà ngay cả Hứa Lương Thần sau cửa sổ cũng ngạc nhiên. Trong ngoài viện đột nhiên yên tĩnh không tiếng động, chỉ có mưa tiếp tục rơi xuống, rơi vào trên cây kêu tách tách.
Đúng lúc này, cửa viện nửa khép bị đẩy ra, La Hoằng Nghĩa dẫn một người mặc áo mưa đi tới. Người tới hiển nhiên đã thấy được tất cả mọi chuyện xảy ra trong viện, cô mở to hai mắt, có chút khó tin nhìn Giang Cánh Vu siết chặt tay và Đoàn Dịch Kiệt quân trang ướt đẫm, gọi một tiếng: “Anh cả. . . . . .”