Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 1: Ép hôn



Bầu trời tối đen như mực, tia chớp xoẹc qua như xé toạc bóng đêm, tiếng sấm đùng đùng nổi giận, chẳng khác gì thế giới ma quỷ hoành hành, thật kinh hoàng và đáng sợ.

Gió thổi mây tan, hạt mưa lớn đọng lại trên tấm kính trong suốt, dần vỡ tan đi chỉ còn lại một mảng mỏng manh.

Nếu bầu trời là nơi quỷ chiến thì trong biệt thự Đồng gia lại là nơi con người ác chiến.

Bóng dáng người phụ nữ mảnh khảnh như thiêu thân lao trong đêm mưa gió, thân thể không ngừng rét run vì ướt nhoẹt, sắc mặt thanh thuần chuyển sang tái nhợt, làn môi mỏng thâm tím, nhịp thở nặng nề dần yếu ớt hẳn đi.

Đồng Ngữ Lam dừng bước trước người đàn ông trung niên, ngước mắt lên nhìn, sâu trong đáy mắt ẩn duật bao hi vọng, miệng cố hé lên nụ cười không vui.

“Ba… có phải ba đã đồng ý cho mẹ tiền phẫu thuật rồi không?”

Trong không khí vang lên tiếng nói trầm ổn, ánh mắt trầm tĩnh như vì sao sâu thẳm, không nhìn thấy đáy, cũng không ai đoán ra tâm trạng của cô. Chỉ cô mới hiểu, lòng mình lửa đốt thế nào, sự kiên nhẫn cũng vì thế mà bị thu hẹp giới hạn, mỗi một giây trôi qua là một vết xé toạc cõi lòng.

“Muốn có tiền cũng được… Nhưng phải có một điều kiện.”

Thanh âm lạnh như băng, không mang một chút hơi ấm nào, như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Đồng Ngữ Lam. Thân ảnh cao lớn của người đàn ông trung niên dần trở nên mờ nhoè đi trong tầm mắt của cô, màng bọc do giọt lệ thưng lại, ngăn cách cô nhìn rõ người đó.

Tia hi vọng trong cô hiển nhiên bị chặt đứt, chỉ còn lại màu đen âm u, như người len lỏi chút hi vọng được sống, lại một lần nữa bị đẩy xuống vực thẳm.

Đồng Ngữ Lam đỡ má đào, nhíu mày, gạt nước mắt, lòng bất an trồi lên dự cảm chẳng lành.

“Điều kiện là gì?”

Cười khổ trong lòng, sự chua xót trực trào lên cổ họng, giờ đây cô mới hiểu, thì ra trước giờ đều do bản thân cô tự luyến, cơ bản cô chẳng là gì đối với người ba ruột kia, trong mắt ông ta, cô chẳng khác gì nghiệt súc, chỉ muốn bóp chết ngay lập tức, vì sự tồn tại của cô chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ông ta.

Mẹ mang thai cô trong một lần sai lầm, vì say rượu mà bà lên giường với người đàn ông lạ, về sau mọi chuyện vỡ lở, không chỉ mất đi danh tiết, mà mẹ còn phải chịu bao khổ nhục để nuôi nấng cô nên người. Còn người ba ruột đang đứng trước mặt cô đây, chưa từng đoái hoài tới mẹ con cô, số tiền mấy triệu hàng tháng cùng lắm cũng chỉ là nghĩa vụ, dùng số đó để mua chuộc lại chút mặt mũi của ông ta.

Giờ đây, khi mẹ cô đang thoi thóp trên giường bệnh, chưa rõ sống chết thế nào, cùng quẫn lắm cô mới phải nương nhờ ông ta lấy một lần, vậy mà ông ta lại sẵn sàng đưa cô lên sàn giao dịch, như món đồ mua bán không giá trị, nghĩ tới đây, lòng cô đau như cắt, không kìm được cơn xúc cảm, hai hàng nước mắt tuôn rơi như mưa.

“Gả cho cậu hai Sở gia.”

Thanh âm của Đồng Vũ nghe thực quỷ dị, lạnh lùng bay vào tai Đồng Ngữ Lam, như sét đánh ngang đầu, khiến hồn vía cô tiêu tán, tim cô đột nhiên nặng trĩu, kinh ngạc đến mức vô hồn lạc lối, sau một lúc ép buộc bản thân bình tĩnh trở lại, cô cười nhẹ:



“Ba, ba nói đùa ạ. Con mới chỉ mười chín tuổi thôi mà. Sao có thể kết hôn được chứ?”

Trong mắt Đồng Ngữ Lam ngưng tụ một mảng tối tăm, quan sát Đồng Vũ đang bình thản như chuyện hết sức bình thường.

Đây được xem là gì?

Ép hôn sao?

Không sai, là ba ruột đang ép hôn cô, bắt cô cưới một người đàn ông chưa từng biết mặt mũi.

“Không muốn thì thôi! Vậy thì mày cũng đừng nghĩ tới chuyện có được đồng nào từ tao.”

Không chút ấm áp nào, chỉ toàn là sự lạnh lẽo, ánh mắt Đồng Vũ nhìn cô như lưỡi giáo sắc bén, muốn đâm xuyên trái tim cô, giết chết con người cô.

“Hứ! Người ta cho ông lợi lộc gì để ông sẵn sàng bán đứa con gái này?”

Đồng Ngữ Lam cười khổ thành tiếng, quắt đôi mắt ướt đẫm lên nhìn Đồng Vũ.

“Sở thiếu gia chấp nhận mày chính là may mắn kiếp này của mày đó. Hơn nữa, chỉ cần hôn sự thành công, Đồng Thị sẽ có nguồn vốn khổng lồ, lại có Sở gia chống lưng, để tao xem còn kẻ nào dám lên mặt nữa.”

Trong mắt Đồng Vũ loé lên tia nham hiểm, gương mặt lạnh như tản băng.

“Bao nhiêu? Ông bán tôi được bao nhiêu tiền…?”

“Trông mày như thế mà cụng đáng giá phết, Sở thiếu gia mạnh tay chi hẳn năm tỷ USD cơ đấy!”

Năm tỷ?

Vì năm triệu mà ông ta sẵn sàng dâng hiến con gái ruột vào tay người đàn ông lạ, cũng chẳng cần biết đó có phải là hang sói hay không?

Sâu trong thâm tâm ông ta đã bao giờ cảm thấy áy náy một chút nào chưa?



Chắc hẳn là chưa? Chưa từng!

“Mày nên nhớ là mày tìm tới tao, mày cũng là người cần tiền để chữa bệnh cho mẹ mày.”

Người đàn ông không chút thủ hạ lưu tình, chẳng có ý niệm thương xót, trong mắt ông ta chứa đầy sát khí và hơi lạnh, chỉ muốn thúc ép Đồng Ngữ Lam vào đường cùng, bắt cô phải đồng ý hôn sự này.

Lòng cô thắt lại, như có hàng ngàn mũi dao cùn đang cứa đứt từng mảnh tâm can yếu đuối, như có hàng vạn mũi kim đang châm chích nơi trái tim mỏng manh, cô đau đến mức chỉ muốn nhảy xuống hố sâu, để lẩn trốn.

Nhưng không, cô không thể trốn tránh, vì mẹ đang cần cô, cần cô mang tiền về để phẫu thuật, tính mạng của mẹ đang ngàn cân treo sợi tóc, không thể chậm trễ dù chỉ một phút, vì mỗi một phút qua đi, hi vọng sống của mẹ lại mong manh thêm một chút.

Mẹ là người thân duy nhất của cô, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu sống bà cho bằng được, miệng cười đắng chát, nước mắt lưng tròng, sâu trong cõi lòng cô thốt lên mấy lời khinh bỉ: chẳng phải là bán thân thôi sao? Có gì mà không thể…

“Được, tôi đồng ý. Nhưng mà tôi muốn ông phải lập tức chuyển tiền.”

Đồng Ngữ Lam há hốc miệng mất nửa ngày, khó khăn lắm mới thốt được nên câu. Giây phút ấy trái tim cô như hoá đá, chết lâm sàn.

“Muốn chuyển luôn cũng được thôi, nhưng mày phải kí tên vào đây trước.”

Từ trong ngực áo vest, Đồng Vũ lôi ra một tờ giấy trắng mực đen, đặt xuống trước mặt Đồng Ngữ Lam.

Cô tuyệt vọng cầm lên, đọc lướt qua trên các mặt chữ, là bản thoả thuận kết hôn, sợ cô chạy trốn sao, nhất định phải đi đến bước đường này sao?

Run run cầm lấy chiếc bút máy, Đồng Ngữ Lam nghệch ngoạc kí tên, chưa bao giờ cô lại cảm thấy viết chữ khó khăn như lúc này, khó hơn cả khi lần đầu cô luyện chữ.

Sau khi thành công xác nhận tên cô được kí đầy đủ trên bản thoả thuận, Đồng Vũ lập tức chuyển tiền sang số tài khoản của Đồng Ngữ Lam, nhận được tiền, cô tức tốc chạy đi, không muốn tiếp tục ở lại thêm một giây, một phút nào nữa.

Đến thế nào thì đi thế ấy, Đồng Ngữ Lam lao mình vào trong màn mưa tối tăm, lững thững bước đi như người vô hồn, ngửng mặt nhìn lên trời cao đen kịt, giọt nước mắt hoà cùng hạt mưa nặng trĩu, cuồn cuồn theo cơn gió lạnh đánh úp tâm hồn yếu đuối của cô.

Mọi sự đã định, cô phải nói sao với anh Hạ Lăng, tương lai phía trước sẽ đi về đâu, đi như thế nào, cô thật sự không dám nghĩ đến.

Thân thể mềm nhũn, rũ rượi như người không xương, rồi mất hồn ngã quỵ xuống mặt đường lạnh lẽo. Đồng Ngữ Lam gào khóc nức nở, tiếng khóc xé lòng, đầy oán hận.

Hạt mưa bay bay đập vào gương mặt kiều diễm, làm cay cay mắt cô, như muốn thức tỉnh linh hồn cô, bắt buộc cô phải mạnh mẽ, dù đau cũng không được phép gục ngã, dù bất lực cũng buộc phải chấp nhận, dù đắng cay cũng phải nhận lấy, vì đó là con đường duy nhất để cô có cơ hội cứu sống mẹ.