Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 31: Vì em



Cùng thời điểm đó trong biệt thự Sở gia, Sở Mạc liên tục bị những cơn đau đầu hành hạ, hai tay ôm chặt lấy thái dương, quằn quại trên ghế sô pha.

Di động đặt trên bàn không biết đã vang lên bao nhiêu hồi chuông gọi tới, anh cũng chẳng thèm bận tâm, tới lúc không thể nhẫn nại thêm được nữa, anh liền hậm hực nhấc máy.

“Tốt nhất là có chuyện quan trọng.”

Thanh âm lạnh như băng, có chút bực dọc, có chút yếu ớt, lại có chút run run, hơi thở của anh mỗi lúc một mỏng dần, thỉnh thoảng còn nghe tiếng thở dốc.

“Tôi nhìn thấy Ngữ Lam đang ở trong bệnh viện…”

Bệnh viện?

Giờ này cô nên ở bên cạnh Hạ Lăng mới phải?

Đầu Sở Mạc oang lên một tiếng, nhói đau, anh cắn chặt răng môi nhẫn lại, chớp mi một cái, âu lo hỏi ngược Âu Dương Vũ.

“Sao cô ấy lại ở bệnh viện?”

“Nghe nói mẹ cô ấy phải cấp cứu.…”

Không chờ Âu Dương Vũ nói xong câu, Sở Mạc liền tức tốc dập máy, vớ lấy tấm áo vest khoác lên người, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Sở Mạc nặng nề ngồi vào ghế lái, cả người gồng cứng nắm chặt lấy bô lăng, hai mắt anh run lẩy bẩy nhìn màn mưa dày đặc, trong lòng rối như tơ vò.

Chớp mi một cái, chu môi thổi phù một hơi dài thật dài, hai mắt Sở Mạc sáng choang, khởi động xe, vun vút lao đi.

Suốt cả chặng đường, anh gần như chẳng dám thở mạnh, thỉnh thoảng lại nín thở một hơi, tốc độ lái xe chẳng khác rùa bò là mấy. Mưa xối xả thổi bay bay vào trước tầm mắt anh, giống như muốn cuỗn linh hồn của anh đi vậy.

Dừng xe trước cửa bệnh viện quốc tế, Sở Mạc yếu ớt rời khỏi chỗ ngồi, cả người mềm nhũn tựa như không xương, thi thoảng lại không vấp mà té ngã, nhưng vì lo cho Đồng Ngữ Lam anh liền chống tay đứng dậy, bì bõm đi về hướng về phòng cấp cứu.

Chỉ bằng một cuộc điện thoại của Sở Mạc, tất cả những y bác sĩ có tiếng nhất thành phố đã sớm có mặt, anh phất tay một cái, họ liền nhanh chóng chuẩn bị tiến thẳng vào phòng phẫu thuật.

Sự xuất hiện của Sở Mạc khiến Đồng Ngữ Lam vô cùng sửng sốt, đôi con ngươi của cô giãn rộng chăm chăm nhìn anh, cả người bất giác run lên bần bật, cô nỉ non thốt không nên lời. “Sở… Mạc…”

Đồng Vũ cũng gần như chết lặng, liệu khi Sở Mạc biết hết tất cả sự thật có rút vốn ra khỏi Đồng Thị hay không?

Tay ôm lấy lồng ngực, Sở Mạc run rẩy đi tới, dừng bước trước mặt Đồng Ngữ Lam, trầm giọng hỏi: “Tại sao không nói cho anh biết?”

“Em…” Đồng Ngữ Lam còn chưa kịp nói dứt câu thì Sở Mạc đã bất giác gục đầu lên bờ vai cô, hơi thở dần yếu ớt hẳn đi, hai mắt lờ mờ rồi nhắm lại hẳn, cô hốt hoảng gọi tên anh nhưng mãi vẫn chẳng thấy có chút động tĩnh gì. “Sở Mạc…”

Dưới sự giúp đỡ của Hạ Lăng, Đồng Ngữ Lam đành đưa Sở Mạc vào trong phòng bệnh bên cạnh, sau đó liền gọi y tá tới kiểm tra tình hình.

Tản sáng, Từ Di Linh thành công trở về từ cõi chết, được các bác sĩ đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Đồng Ngữ Lam đương lúc ủ dột đột nhiên trở nên bừng bừng sức sống, hai mắt cô loé sáng, vội vã chạy tới trước cửa phòng cấp cứu.

“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?” Đồng Ngữ Lam vừa thấy bác sĩ trở ra liền hỏi.

“Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân sẽ sớm tỉnh lại thôi!” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, chầm chậm giải thích.

Tự nhiên trong lòng được thở phào, Đồng Ngữ Lam luyến lưu nhìn mẹ được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hai mắt hoe hoe đỏ, cổ họng trồi lên cảm giác chua xót. Vào lúc cô định rời bước theo giường bệnh, Đồng Vũ đột nhiên nắm lấy tay cô kéo lại, trong mắt ông ta loé lên tia tà ác nồng đậm.

“Mày nên đi chăm sóc cho Sở thiếu gia đi, còn mẹ mày cứ giao lại cho tao.”

Trái tim Đồng Ngữ Lam như bị đâm một nhát, đau đớn, sống mũi cô cay cay, giọt lệ trên khoé mắt bất giác rơi xuống, đọng lại một cỗ khổ sở trên nét mặt tái nhợt vì kém ngủ của cô.

“Không!” Đồng Ngữ Lam run run lắc đầu, đáy mắt loé lên tia van cầu khẩn thiết. “Con muốn được ở bên cạnh mẹ. Xin ba, cho con ở lại với mẹ cho tới lúc mẹ tỉnh lại, có được không?”

“Mày nên nhớ viện phí là do tao đóng, nếu như tao rút tiền thì mẹ mày đừng nghĩ tới chuyện được tiếp tục điều trị. Vì thế, điều mày cần làm là nghe lời tao, chăm sóc tốt cho Sở thiếu gia, Đồng Thị vẫn rất cần sự giúp đỡ của cậu ấy.”

Đồng Vũ vẫn luôn như thế, lạnh nhạt khước từ lời van xin của Đồng Ngữ Lam, so với đứa con gái như cô, số mệnh Đồng Thị quan trọng hơn tất cả.

Đồng Ngữ Lam gần như suy sụp, hai chân cô rã rời lững thững lùi về phía sau, bất giác một bàn rắn rỏi choàng tới đỡ lấy, mới khiến cô có thể đứng vững.

“Bao nhiêu tiền?” Thanh âm lạnh như hàn băng vang lên từ trên đỉnh đầu Đồng Ngữ Lam, thu hút ánh mắt cô, vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm, đáy mắt anh đọng lại một cỗ trầm ưu, chăm chăm nhìn Đồng Vũ. “Tính luôn cả tiền chuộc thân của mẹ con cô ấy.”

Đồng Vũ bị doạ cho hết hồn, sắc mặt lấp tức thay đổi, trước mặt Sở Mạc, ông ta trở nên hèn hạ đáng khinh. “Con rể Sở đang đùa gì thế?”

“Tính ra một con số rồi báo lại với tôi.” Nói xong Sở Mạc liền vòng tay tới, choàng qua đôi vai mảnh khảnh của Đồng Ngữ Lam, khoác chặt, dẫn cô rời khỏi tầm mắt Đồng Vũ, mới buông tay ra khỏi người cô.

Lập tức thái độ anh lạnh nhạt thấy rõ, chẳng hề liếc nhìn Đồng Ngữ Lam lấy một cái, xoay người, đi thẳng vào phòng bệnh của Từ Di Linh, cẩn trọng căn dặn bác sĩ để tâm tới tình hình của bà, xong xuôi lại lặng lẽ rời đi, giống như cách mà anh tới.

Đồng Ngữ Lam nhận thấy điều kì lạ, bèn đuổi theo Sở Mạc, dùng thân mình biến thành khúc củi khô chặn đường anh lại. “Cảm ơn anh!”

“Nói xong rồi thì mau tránh đường.” Sở Mạc vẫn chẳng thèm liếc nhìn Đồng Ngữ Lam lấy một cái, biểu tình trên gương mặt anh cũng trở nên lạnh lùng nồng đậm, khiến cô không cách gì hiểu được là anh đang nghĩ gì. Ban nãy rõ ràng là giúp cô, hiện tại lại phớt lờ cô đi, thậm chí trong ánh mắt anh tràn đầy hơi lạnh thấu xương, giống như xem cô là tình địch vậy!

“Không tránh. Anh không nói cho em biết thái độ này là sao thì em không tránh.”

Mi tâm Đồng Ngữ Lam nhiu lại, thoạt qua trong ánh mắt cô một tia sáng chắc nịch, hành động bất chấp nguy hiểm của Sở Mạc tối qua thực sự đã làm cô cảm động, chỉ là cô không hiểu tại sao giờ phút này anh lại cư xử giống như cách mà hai người lần đầu gặp nhau? Xa cách và lạnh lùng tới như thế!

Không nói không rằng, Sở Mạc trực tiếp bám chặt lấy bả vai Đồng Ngữ Lam, kéo cô né sang một bên, cao lãnh bước qua cô, một đường thẳng bước vào thang máy, không một cái ngoái đầu nhìn lại.

Đồng Ngữ Lam đứng sững ở đó rất lâu, tựa như bị người khác cuỗn hồn bay đi mất, ánh mắt cô chăm chú nhìn theo hướng cửa thang máy, lồng ngực trái thi thoảng lại nhói lên một cơn đau đớn.