Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 33: Uống say làm liều



Đêm đến thật nhanh, Đồng Ngữ Lam ủ dột ngồi một mình trong quán rượu, gọi ra một chai Whisky hạng nặng, liên tục rót ra ly uống cạn.

Không ai biết là cô đã uống bao nhiêu, chỉ biết rằng cô đã uống tới mức say bí tỉ. Chống tay trên mặt bàn đứng dậy, Đồng Ngữ Lam lao đao rời bước đi, ra tới cửa, cô liền đụng phải một người đàn ông cao lớn, vừa loạng choạng lùi về sau, suýt nữa vấp ngã, liền được anh nhanh tay đỡ lấy.

Cô nhoẻn miệng cười cười, ngón tay giữa nâng lên cao, chỉ chỉ trỏ trỏ người đàn ông. “Sở Mạc… em say rồi ư? Làm sao mà anh lại có mặt ở đây được.”

Cánh tay người đàn ông rắn rỏi kéo một cái, cả người Đồng Ngữ Lam liền sà vào lồng ngực rộng rãi, dúi đầu cảm nhận hương thơm quen thuộc, một giây sau đó, cô liền ngẩng đầu nhìn lên, nâng tay chạm tới sống mũi nhấp nhô, di chuyển dần xuống làn môi mềm mại tựa như miếng bánh thơm ngon, vừa nhìn liền muốn cắn một miếng.

Cả người Sở Mạc đột nhiên cứng đờ, tim đập thình thịch thình thịch như có đoàn xe lửa chạy qua, ánh mắt anh nhìn cô dần tràn ngập tia nhu tình nồng đậm.

Đồng Ngữ Lam vui ra mặt, bất luận là thật hay giả, cô đều cực kì thích ngắm nhìn dáng vẻ Sở Mạc lúc dịu dàng. Cô mỉm cười rạng rỡ, nhón cao hai chân, chầm chậm sà tới, đặt nhẹ nụ hôn trên làn môi không chút phòng bị của anh.

Thoạt nhiên, cả người anh nóng ran, hơi thở trở nên nặng nề, hai mắt trố tròn kinh ngạc, mặc nhiên hưởng thụ nụ hôn tràn đầy sự thâm tình của cô.

Nụ hôn không quá nồng cháy, cũng chẳng bá đạo, nhưng đọng lại nhiều thứ gia vị cảm xúc khác nhau, có hương rượu ngọt đắng, có đậm đà, có ngọt ngào, và có cả ấm áp.



“Chân thật quá!” Thanh âm nhỏ dần, mi mắt Đồng Ngữ Lam chớp động chậm lại, rồi nhắm hẳn xuống, đầu gục hẳn trong lồng ngực săn chắc của Sở Mạc.

Anh cúi mặt xuống ngắm nghía dáng vẻ say khướt mướt của cô, thầm mỉm cười, đoán chắc là sáng mai tỉnh dậy cô sẽ chẳng nhớ gì tới chuyện đêm nay nữa.

Khom lưng cúi đầu, anh chầm chậm bế Đồng Ngữ Lam lên, đi ra xe, dựa đầu cô lên vai mình, dùng thân làm lá chắn cho cô yên tâm say ngủ.

Ánh mắt Âu Dương Vũ liên tục liếc nhìn lên gương chiếu hậu, thỉnh thoảng lại mím môi thầm cười, “tản băng ngàn năm” nay đã tan chảy thành nước.

Đúng là sức mạnh tình yêu thực kì diệu!

Tuy rằng ngoài miệng Sở Mạc không chịu thừa nhận nhưng thực ra anh vẫn luôn âm thầm quan tâm Đồng Ngữ Lam, sẵn sàng có mặt vào những lúc cô cần đến nhất.

Sáng mai Đồng Ngữ Lam thức dậy đã thấy mình có mặt ở phòng, còn làm cách gì để bản thân trở về được thì cô hoàn toàn không nhớ. Chu môi thổi phù một hơi, cô liên tục vò vò mái tóc rối.

“Trời ạ…!”

Sực nhớ tới nụ hôn tối qua, đầu óc cô dần trở nên nhiễu loạn, thật thật ảo ảo, cô cũng chẳng biết là có phải nằm mơ hay không?

Cố gắng gạt bỏ bao suy nghĩ rối rắm trong đầu, Đồng Ngữ Lam từ từ đi xuống nhà, rẽ vào phòng bếp, rót nước ra ly, dốc đáy ly lên cao, uống một ngụm, một giây sau đó, cô liền sặc sụa mà phun nước tứ tung.

Hai mắt Đồng Ngữ Lam loé sáng, kinh hồn khi thấy bóng dáng Sở Mạc trong bếp, hơn nữa, anh còn đang tự tay chuẩn bị bữa sáng.

“Dậy rồi à…”



Trong không gian tĩnh lặng vang lên chất giọng âm lãnh, ánh mắt Sở Mạc liên tục đảo qua lại giữa chảo dầu trước mặt và sắc thái biểu cảm của cô.

“Ừm…”

Đồng Ngữ Lam nhẹ gật đầu một cái, giống như chưa hoàn toàn tin vào sự thật trước mắt, cứ ngỡ tất cả chỉ là một giấc mộng chiêm bao, cô sợ lúc mình tỉnh lại mọi thứ sẽ vụt tắt.

“Mau tới ăn bữa sáng đi.”

Sở Mạc nhanh chóng bưng thức ăn cùng sữa ra bàn, dáng vẻ dịu hiền của anh khiến cô có chút không quen.

“Là anh làm cả sao?”

Hai mắt Đồng Ngữ Lam trố tròn kinh ngạc, không ngừng liếc nhìn qua lại chỗ thức ăn trên bàn và gương mặt tuấn lãng của người đàn ông.

“Sao thế? Không tin à.”

Kéo ghế ngồi vào bàn, Sở Mạc vừa chậm rãi cắt một miếng trứng chiên cho vào miệng, vừa thong thả đặt câu hỏi dành cho Đồng Ngữ Lam.

“Đương nhiên là không…” Cô không dám tin là nhị thiếu gia Sở Thị còn có biệt tài nấu nướng.

Nhưng, đâu phải cứ sống trong nhung lụa là sung sướng. Từ nhỏ Sở Mạc đã phải học cách tự lập, nhất là kể từ sau khi anh trai mất, anh lại càng đơn độc, càng phải biết cách tự chăm sóc bản thân mình.

Vốn dĩ, cuộc đời mỗi người sẽ có một góc tối riêng biệt, mà góc tối của Sở Mạc chính là thiếu thốn tình thương. Mẹ anh mất sớm, anh trai là người thân duy nhất của anh cũng rời bỏ anh vào thời điểm một năm trước. Người ba ruột luôn tìm mọi cách bắt lỗi anh, dè dặt từng li từng tí, sẵn sàng mắng nhiếc anh để bảo vệ mẹ kế. Còn mẹ kế thì khỏi bàn, trong mắt bà ta chỉ có đứa con riêng là con, đối với Sở Mạc chỉ như là côn trùng, chỉ hận không thể đập một phát chết luôn.



Sau này, khi anh mở lòng với Tô Tuệ San đã yêu cô ta hết mình lại bị cô ta phản bội hết hồn. Kể từ đó, anh hoàn toàn không tin vào ai ngoài chính mình, cuộc sống của anh trở nên buồn tẻ và cô độc, không kết giao bạn bè, càng không mở lòng để yêu, anh hoàn toàn khép kín trái tim, không hề can thiệp tới thế giới bên ngoài. Vì thế mà anh trở nên nhạy cảm, nỗi sợ lấp khuất đi lý trí anh mỗi khi anh thấy chuyện bất bình.

“Ngữ Lam… Tại sao em không nói với anh chuyện mẹ nằm viện?”

Câu hỏi đột ngột của Sở Mạc khiến mọi động tác của Đồng Ngữ Lam bị chững lại, đôi con ngươi cô cụp sâu xuống, cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vì sợ phải đối diện với những biểu tình bên trong đó.

“Em sợ anh chê xuất thân em thấp kém, nhứ thế anh sẽ không chịu kết hôn, Đồng Thị cũng sẽ không có khoản tiền đầu tư kia.” Thanh âm mang vài phần não nề, vài phần khổ sở, khoé môi Đồng Ngữ Lam chợt nhếch lên nụ cười nhạt nhoà, giống như tự giễu. “Thực ra em không hoàn toàn là tiểu thư Đồng gia, vì em chưa từng sống ở đó. Em đồng ý kết hôn với anh chỉ vì để có tiền phẫu thuật cho mẹ. Cứ tưởng sau khi ba nhận được khoản đầu tư từ Sở gia sẽ để mẹ con em được yên, nhưng thật không ngờ ông ấy lại tán tận lương tâm bắt em đòi thêm một khoản đầu tư nữa, hết cách em chỉ đành mượn tạm tiền của anh Hạ Lăng để ứng cứu.”

“Vậy tối hôm đó em nghe điện thoại Hạ Lăng xong rồi rời đi có nghĩa là sao?”

Sở Mạc lấp lửng mãi mới nói được nên câu, hai mắt sáng choang như muốn chờ câu trả lời từ cô, trong lòng cực kì mong chờ.

“Không có, em chỉ định gọi cảm ơn anh ấy một tiếng, nhưng sau đó lại nhận được tin nhắn của bệnh viện nói mẹ em nguy kịch, cho nên em mới liều mạng rời đi như thế!”

Đồng Ngữ Lam thở dài một tiếng, mỉm cười lắc đầu.