Võ Duy Nguyên, anh giỏi lắm. Ngọc đọc tờ giấy nhắn mà Nguyên để lại trên bàn, lăn vài vòng trên giường nghiến răng nghiến lợi. Eo đau lưng mỏi là cảm giác đang dày vò cô lúc này. Nếu có thể, cô sẽ ấn thủ phạm biến mình thành ra thế này xuống đất, chà cho đến bao giờ hết giận thì thôi. Chỉ tiếc rằng anh đã đi từ sớm, cứ như liệu trước được rằng cô sẽ cáu giận vậy.
Hôm nay ở trường có bài thi giữa kì, Nguyên vốn định xin nghỉ học cho cô, nhưng Ngọc từ chối. Cô chỉ bị thương nhẹ thôi có thể làm bài được, hoãn thi thì mấy ngày sau sắp Tết rồi lại lu bu nhiều chuyện.
Trước khi ra khỏi nhà, đôi mắt Ngọc nhìn về một căn phòng dành cho khách đang khép hờ. Đèn đã tắt, báo hiệu rằng không có ai ở đó cả.
Rốt cuộc… chỉ là ác giả ác báo, mà tại sao lòng cô vẫn thấy có chỗ nào chưa thỏa.
Buổi sáng hôm ấy trôi qua bình thường, sau khi Ngọc ra khỏi phòng học, khắp bên tai đều nghe bàn tán về việc Vân Anh đã bị tạm giam. Nhà họ Võ phong tỏa tin tức quá nghiêm ngặt, cho nên các bạn sinh viên ở trong trường cũng chỉ biết có thế.
Ngọc cũng cảm thấy mình không cần thiết ở lại trường, nên chỉ nán lại so đáp án với cái Nga một lát rồi bắt xe để về nhà. Hôm nay, sau mấy ngày bị cấm túc, thím Thanh hiếm có khi đi ra vườn đi dạo. Khi thấy cô, bà cường điệu mà la lên:
– Ngọc đấy hả con? Hôm qua thím cứ lo cho con mãi thôi. Con có sao không? Có bị bọn bắt cóc làm gì không?
Phận làm con cháu, Ngọc không thể không dừng lại bước chân, cô nhìn bà, cũng chào một tiếng:
– Con không sao. Cảm ơn thím đã quan tâm.
– Ấy đừng đi mà con. – Bà Thanh dấm dúi. – Cùng là phận nữ với nhau, có gì con cứ nói thật với gì đi.
Ngọc nhíu mày trước ánh mắt hấp háy ám chỉ của bà ta:
– Con giấu cái gì vậy thím?
– Thì ở chốn thôn dã, hai nam một nữ như thế… Liệu chúng nó có… chà đạp con hay không? Thím khuyên thật, con gái khi gặp phải trường hợp này thường giấu kín, chỉ có lợi cho cái bọn bất hảo thôi. Con có gặp phải thì phải nói ra, để mẹ với chồng con còn biết xử lý. Cứ giấu giấu giếm giếm sau này nhà chồng phát hiện thì chỉ xấu mặt hai bên mà thôi.
Ngọc đứng im theo dõi cơ miệng của bà Thanh liến thoắng chuyển động, từng từ mà bà nói cô đều hiểu, nhưng mãi mới đọc ra được ngữ nghĩa thâm độc ẩn giấu bên trong đó. Cô vội cắt ngang bà:
– Cảm ơn thím quan tâm, con vẫn ổn. Có chuyện gì xảy ra hôm qua thì chồng con đã biết rõ rồi, không cần thím phải nhọc lòng vươn tay sang bên nhà con để tìm hiểu đâu.
– Này… này… Thím có ý tốt, mà con nói cái kiểu gì đấy hả? Chuyện Thế Anh đòi bỏ trốn với con còn chưa giải quyết xong, lại thêm bị bắt cóc, thím không nói thì người đời cũng bàn ra tán vào mà thôi.
Ngọc nghe mãi cũng mệt, cô dứt khoát quay lưng ra đứng cổng đi dạo và chờ Nguyên về. Đằng sau lưng, thím Thanh vẫn cứ liên tục nói về hai chữ “trinh tiết”, còn trách móc con cái không hiểu được tấm lòng của người lớn.
Nào ngờ, bóng dáng Nguyên còn chưa thấy, Ngọc đã thấy một người hùng hùng hổ hổ đang tiến về phía mình.
Mợ Hạnh phẩy cái nón trên tay, bổ vào người cô. Ngọc tránh sang một bên làm bà mất đà, ngã sang một bên khóc lóc thảm thiết:
– Ai ra đây mà xem cái con Ngọc. Nó lấy chồng nhà giàu rồi bắt đầu vứt bỏ họ hàng, giờ còn đánh tôi nữa.
Ngọc nhìn một số người đang đi tập thể dục buổi chiều trong khu nhà, cộng với ánh mắt thăm dò như lang như sói của thím Thanh. Người có thể ở cùng khu với nhà họ Võ không hiển thì quý, mặc dù Ngọc không quá quan tâm đến thể diện gia tộc, nhưng thế này ảnh hưởng đến Nguyên, còn ra thể thống gì? Cô vội khom người đỡ bà dậy:
– Mợ có gì thì từ từ nói. Chỗ này có camera đấy, cháu không ngại đưa mợ lên trên phường nếu mợ nói sai sự thật đâu.
Chẳng ngờ, mợ Hạnh nghe thấy thế không những không sợ mà còn nảy người lên như bị điện giật:
– Lên phường? Giống như mày đưa con tao lên phường đúng không? Ngọc, mẹ mày đi đã dặn dò người nhà phải thương yêu nhau, sao mày lại cạn tàu ráo máng với con của cậu mợ như thế. Vân Anh nó còn trẻ thế này mà mày tống nó vào tù. Về sau cậu mợ biết dựa vào ai bây giờ?
Một cảm giác gai người dậy lên khi mợ Hạnh cứ liên tục ỉ ôi. Cô nhìn sâu vào khuôn mặt đang khóc của bà, thi thoảng lại giật mình vì những tiếng “hờ” giả tạo. Trong một khoảnh khắc, Ngọc chợt nhận ra có lẽ người mẹ này ngày hôm nay đến đây cũng không phải vì con mình, mà là vì một tương lai có người phụng dưỡng.
– Vân Anh không nói cho mợ biết lý do tại sao nó bị bắt à? Con bé giả mạo con chụp ảnh, đưa cho ông nội con để ly gián gia đình, bóp méo sự thật. Đó là nó tự làm tự chịu. Nhưng còn mợ thì sao? Người đứng sau một lòng chia rẽ hai đứa trẻ, khiến cho Vân Anh ganh tị với chị gái mà đi đến bước đường này, không phải mợ sao? Nó đang chịu tội rồi, còn mợ thì đang ở đâu?
Mợ Hạnh bị đôi mắt đục ngầu và khí thế của Ngọc ép lùi lại phía sau, cứ nuốt nước bọt khan để lấy can đảm mà cũng chẳng dám thốt câu nào. Có lẽ bà đã quen với hình ảnh một đứa cháu dịu dàng đáng yêu, nên bài học lần trước vẫn chưa đủ để bà thấm.
– Mày vu cáo. Có gì làm bằng chứng con quay phim gửi cho ông nội mày? Mà cho dù nó làm, thì cũng có liên quan gì đến tao? Tao không biết, đó là em của mày, nó có làm gì sai thì thì cũng là em của mày. Mày bảo với thằng Nguyên bảo lãnh cho nó ra đi.
– Không được. Tội có nó phải ngồi tù nhiều năm, tòa án sẽ không đồng ý cho án treo chứ đừng nói bảo lãnh. – Ngọc dứt khoát từ chối.
Lúc khuyên nhủ con gái mượn chị để tiến vào nhà giàu, bà có từng nghĩ đến việc hai người là chị em hay không?
Mợ Hạnh nghe thế thì hét lên:
– Không thể nào! Chị ấy bảo là có thể bảo lãnh tao mới đồng ý làm mà!
Ngọc đang chuẩn bị nhờ bảo vệ đuổi vị khách không mời mà đến thì chợt khựng lại. Cô đã nghe rõ ràng mợ Hạnh nói “chị ấy bảo”. Cô xoay chân, hỏi:
– Mợ nói thế nghĩa là sao? Mợ biết chuyện gì đúng không?
Bà Hạnh ngay lập tức trắng mặt lắp bắp:
– Tao… tao thì biết cái gì cơ chứ? Tao không nói với mày nữa. Tao đi tìm con gái đây.
Bà vừa nói vừa cuống cuồng chạy đi, còn nhanh hơn lúc đến, thậm chí còn bỏ cả nón. Ngọc chau mày đứng nhìn sau bóng lưng hấp tấp của bà ta, lại quay người nhìn về tòa nhà cao sừng sững.