Chạy miết......chạy mãi.......(1)cuối cùng, con bé dừng lại trước một cánh đồng cỏ rất rộng lớn.....nó bước đến dưới một gốc cây to lớn, ngay giữa đồng cỏ......nơi nó và Tuyết Nhi lần đầu gặp mặt.......và....cũng là nơi cuối......
Khụy xuống, nó ngước mắt nhìn tấm bia mộ có ảnh một cô bé chỉ mới 15 tuổi- cái tuổi đẹp nhất của thời con gái- đang mỉm cười.....Nụ cười sao mà hồn nhiên, vô tư đến thế? Nhưng lại như nhát dao đâm thẳng vào trái tim nó.....Đau nhói.....
Tuyết Nhi......
Để mặc nước mắt rơi lã chã xuống đất, co bé chầm chầm đưa tay chạm vào bức ảnh, ngón tay trong vô thức di chuyển theo từng đường nét trên khuôn mặt Tuyết Nhi.....
- Tuyết Nhi ak`, tên đó......tên Trịnh Minh Vương đó......tớ cuối cùng cũng tìm đc rồi.....Nhưng.....đau lòng quá.....hóa ra.......tớ mới là ng` hại chết cậu.......Tuyết Nhi ak`.....Tớ......phải làm sao đây???? Lần đầu tiên, tớ thấy việc chúng ta gặp nhau là một sai lầm......nếu ngày đó, tại nơi đây, tớ bỏ mặc cậu thì có lẽ....cậu bây h đã là một cô gái 17 tuổi đáng yêu, phải ko???? Tớ....làm sao đây......ko tài nào ngăn mình đừng nghĩ thế......tớ.....đã hại chết cậu rồi.....Tuyết Nhi......
Ào...ào.....
Trời bỗng mưa như trút nước......
Nước mắt.....
Nước mưa....
Hòa lẫn......
Khóc thương....
Một số phận bi ai.......
Đau đớn quá......một ngày chợt nhận ra......kẻ thù giết chết ng` mà mình yêu thương nhất mà mình hằng tìm kiếm.....lại chính là.....bản thân.....Chợt thấy...cuộc sống thật ác độc......
Một sự hiểu nhầm.....
Một bi kịch.....
Một cái chết.....
Và hai trái tim thương tổn......
(1) chạy này là bằng ô tô nha mọi ng`!!!!