Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 1010: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (thập)



Hắn dừng xe cách sở cai nghiện khoảng 20m, nhìn chằm chằm cửa sở cai nghiện, bình tĩnh, nhìn mãi cho đến khi sắc trời dần dần trong trẻo, hắn mới thu tầm mắt, lái xe rời khỏi.

Đi đến công ty, Ngô Hạo ở trong phòng nghỉ trong văn phòng, tắm rửa một cái, thay đổi quần áo sạch sẽ, nghỉ ngơi một hồi, rồi mới tham gia cuộc họp sớm, sau đó là một loạt công việc bận rộn, đợi đến khi rảnh rỗi, đã là ba giờ chiều.

Tối hôm qua một đêm không ngủ, hắn nằm trên giường trong phòng nghỉ ngủ bù, ngủ không nhiều lắm, cơn nghiện lại phát tác.

Sau khi Ngô Hạo khôi phục như thường, nằm thẳng ở trên giường, an tĩnh một hồi lâu, mới từ từ ngồi dậy, vươn tay, kéo ra ngăn kéo ở tủ đầu giường, hắn tìm kiếm trong đó, lấy ra một đồng hồ đi ra.

Đầu ngón tay vuốt ve trên mặt kính đồng hồ, sau đó liền xốc chăn lên, xuống giường, mặc quần áo, đưa tay cất vào trong túi tiền, tìm chìa khóa, rời khỏi công ty.

Đến chỗ Hứa Ôn, người ở trước sân khấu nói với hắn, buổi sáng Hứa Ôn tới hội sở, một giờ sau đã rời khỏi.

Ngô Hạo trong hai tháng này, đã tới hội sở tìm Hứa Ôn rất nhiều lần tìm, người trước sân khấu biết hắn, nói kỹ với hắn, vào lúc trước khi hắn đi, còn nói với hắn một câu, Hứa Ôn hình như muốn tạm từ chức công tác tại hội sở.

Đã hơn một năm nay, cô đang kinh doanh phát triển, là tiểu cổ đông, đang êm đẹp như vậy vì sao lại muốn tạm từ chức cương vị công tác?

Ngô Hạo nhíu nhíu mày, không để ý nhiều ở trong lòng, cảm ơn với người trước sân khấu đang vuốt cằm, liền rời khỏi hội sở.

Đi đến nhà Hứa Ôn, nhấn chuông cửa hồi lâu, không có ai ra.

Ngô Hạo nghĩ đến tối hôm qua, một mình cô ngồi chồm hổm ở trong toilet quán bar, khóc bất lực như thế, đáy lòng nhịn không được có chút lo lắng, lấy ra điện thoại di động, gọi điện cho Hứa Ôn, nhưng cô đã tắt máy.

Rõ ràng cho thấy tâm tình không tốt, tự mình bỏ trốn rồi...

Ngô Hạo nhíu nhíu mày, đứng ở cửa nhà Hứa Ôn một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới, trước kia hắn với cô, mỗi khi tâm tình cô rất tệ, đều sẽ đi đến thư viện trung học A ngây ngốc, hắn và cô từ Thượng Hải về Bắc Kinh, mấy ngày gây dựng sự nghiệp gian nan mới bắt đầu, cô còn quay lại vài lần...

Nghĩ tới đây, Ngô Hạo lập tức nhấn thang máy, xuống lầu, lên xe, đi về phía trường trung học A.

Vừa lúc tan tầm điểm, đường vô cùng kẹt xe,lúc  Ngô Hạo đến gần trường A, thì sắc trời đã tối.

Đỗ xe xong, Ngô Hạo sải bước vào trường A, đi thẳng đến thư viện.

Thư viện đã đóng cửa, cả tòa lầu đều tối đen một mảnh, Ngô Hạo dẫm lên thang lầu, đi thẳng đến tầng trên cùng, đẩy cửa ra, bước trên nóc nhà, thì nhìn thấy hai chân Hứa Ôn trong không khí, ngồi trong vòng bảo vệ nóc nhà của thư viện.

Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, Ngô Hạo cảm thấy bóng lưng cô gái, có chút bi thương nói không nên lời.

Đáy lòng hắn hơi hơi nhói đau, sau một khắc, mới nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía cô.

Sắp đến bên cạnh cô, thì cô nhận ra động tĩnh, quay đầu nhìn lại, lúc cô nhìn thấy hắn, ngẩn người, sau đó đại khái là đã biết, khi đó hắn biết đây là nơi cô đến lúc tâm tình không tốt, cho nên cũng không có hỏi làm sao hắn lại biết cô ở trong này, cô thu tầm mắt về, tiếp tục nhìn về phía đèn sáng nhà cao tầng xa xa.

Ngô Hạo cũng không mở miệng nói chuyện, trèo lên mấy tầng vòng bảo hộ, ngồi sóng vai ở bên cạnh Hứa Ôn, nhìn theo tầm mắt cô.

Gió trời có chút lớn, thổi tóc hắn và cô, bay lộn xộn.