Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 230: Vợ Người Ta (10)



Cố Dư Sinh không để ý nhiều chỉ đi đến ngồi xuống cạnh Lục Bán Thành.

Bởi vì về nhà sớm chờ Tần Chỉ Ái mà đến giờ cô vẫn chưa về, tâm tình của hắn không ổn chút nào, đối mặt với một phòng ồn ào hắn lại giống như hoàn toàn không nghe thấy gì, mặt không cảm xúc dựa vào ghế salon, như có như không liếc nhìn màn hình lớn, lại châm một điếu thuốc.

Đám người hôm nay toàn là những người quen thân với Cố Dư Sinh, tính cách của hắn tất nhiên mọi người cũng đã biết rõ như trở bàn tay, nhìn dáng vẻ của hắn như vậy cũng biết tâm tình của hắn không tốt rồi, vì vậy mọi người đi lảng đi nơi khác chơi rất xa.

Cố Dư Sinh ở đây là vì không muốn ở nhà một mình, ước gì không có người đến quấy rầy hắn, nhưng nhiều lúc đời không như là mơ, lúc hắn hút được một phần ba điếu thứ hai đã có người đến ngồi cạnh hắn.

Cố Dư Sinh không nhìn người bên cạnh là ai, nhưng người kia lại nồng nặc mùi nước hoa thì ai cũng có thể biết được đó là một người phụ nữ.

Như suy nghĩ của hắn, người phụ nữ kia mở miệng mang theo âm thanh trong vắt: “Anh Sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Cố Dư Sinh như nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười, môi ngậm thuốc giật giật một nụ cười trào phúng.

Trên thế giới này có bao nhiêu người phụ nữ muốn nói chuyện với hắn, nếu hắn phải để ý đến từng người, chẳng phải đã sớm bị mệt chết rồi sao?”

Nghĩ xong, Cố Dư Sinh định đứng lên rời đi.

“Anh Sinh, tôi đảm bảo chuyện này sẽ làm anh cảm thấy hứng thú!” người kia nhìn thấy Cố Dư Sinh muốn đi, lại mở miệng, giọng điệu có chút gấp gáp: “Anh Sinh, tôi muốn nói một chuyện có liên quan đến chuyện riêng của anh, là muốn tốt cho anh, bằng không khi vợ của anh biến thành vợ của người ta rồi, chưa chắc anh còn không biết đâu.”

Vợ của hắn? Mặc dù nhiều người biết rằng hắn đã kết hôn nhưng về mặt pháp luật hắn vẫn còn độc thân, lấy đâu ra bà xã?

Cố Dư Sinh khẽ cười một tiếng, dứt khoác đứng lên.

Ai biết được người kia cũng không khách khí đưa tay bắt lấy cổ tay hắn, không cho hắn rời đi.

Cố Dư Sinh nhíu mày, theo bản năng quay đầu muốn nổi giận, kết quả người kia so với tốc độ của hắn còn nhanh hơn, đưa điện thoại di động của cô ta đến trước mặt hắn: “Anh Sinh, tự anh xem đi.”

Cố Dư Sinh có chút căm tức sự vô lễ của người này, theo bản năng muốn trả lời câu “Không có hứng thú” nhưng khóe mắt lại vô tình nhìn thấy một người quen thuộc trong màn hình điện thoại.

Đó là Lương Đậu Khấu, cô kéo tay một người đàn ông, khung cảnh xung quanh hình như là bãi đậu xe của khách sạn này…

Tưởng Tiêm Tiêm nhìn thấy Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm màn hình, một tấm hình liên quan đến Lương Đậu Khấu lại nhảy ra trước mắt Cố Dư Sinh, sau đó cô ta lại mở miệng: “Anh Sinh, đây chính là chuyện tôi muốn nói với anh.”

Vừa nói, Tưởng Tiêm Tiêm lại trượt màn hình, một tấm hình mới có liên quan đến Lương Đậu Khấu lại nhảy ra trước mắt hắn, sau đó lại nói: “Tôi cũng là vô tình nhìn thấy lúc xế chiều ở khách sạn Bắc Kinh, sau đó liền thuận tay chụp lại, còn có một video, anh có thể tự mình xem.”

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, căng thẳng một lúc, ngồi trở lại ghế salon, nhận điện thoại di động, trượt màn hình lại hiện lên hình ảnh của Lương Đậu Khấu.

Càng xem sắc mặt của Cố Dư Sinh lại càng khó coi, nhìn thấy video cuối cùng, không khí quanh người hắn hầu như có thể bị đóng thành băng sương.