Cũng đã một giờ sáng, chỉ sợ đêm nay Cố Dư Sinh sẽ không quay trở về.
Từ ngày hắn dặn dò quản gia bắt cô uống thuốc tránh thai rồi rời khỏi nhà, đến bây giờ đã một tháng rồi, vậy mà hắn vẫn chưa trở về.
Ngày đó lúc hắn dặn dò quản gia nói với cô rằng đừng làm phiền hắn, cô thật sự không hề làm phiền hắn.
Vì thế, một tháng này cô và hắn không hề gặp mặt, một cú điện thoại cũng không gọi cho nhau.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm kim đồng hồ kiểu Châu Âu đang chỉ xuống đất, phát ngốc hồi lâu, mới chậm rãi quay lại xem ti-vi. Ti-vi đang chiếu bộ phim có diễn viên mà cô thích nhất đóng, nhưng mà cô lại không có tâm trạng xem, liền tắt ti-vi, đứng dậy về phòng.
Có lẽ là lúc nhìn thời gian ở dưới lầu, cô vô tình nghĩ đến Cố Dư Sinh, cho nên bây giờ nằm trên giường, không thể lập tức đi vào giấc ngủ, dù nhắm mắt nhưng vẫn suy nghĩ mông lung một lúc lâu, thật khó mới cảm thấy buồn ngủ, nhưng vừa rơi vào giấc ngủ, điện thoại bàn trên tủ đầu giường lại vang lên.
Là Cố lão gia gọi điện thoại về, Tần Chỉ Ái nghe, đầu dây bên kia là tiếng của má Trương, người đã làm việc cho nhà họ Cố hơn hai mươi năm: “Thiếu phu nhân, thật ngại quá, muộn như vậy còn gọi điện cho cô, vừa rồi Cố lão gia có gọi điện thoại tới, nói là sáng sớm hôm nay người đã bay về Bắc Kinh, mời cô cùng thiếu gia buổi tối tới nhà cũ dùng cơm...”
Má Trương là nghe lời của Cố lão gia, chỉ có ông là người duy nhất trong nhà dám không làm theo ý của Cố Dư Sinh, gọi cô là “Thiếu phu nhân“.
”Thiếu phu nhân đừng quên nói cho thiếu gia biết...”
Cố Dư Sinh đã nói cô không được làm phiền hắn, Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn mở miệng nói bảo mẫu Trương gọi điện nói với Cố Dư Sinh, nhưng mà còn chưa kịp nói, cô lại nghĩ tới lời cảnh cáo của hắn.
Hắn nói rằng, ông là người thân duy nhất của hắn, nếu không phải cô dùng thủ đoạn hèn hạ nào khiến ông bắt buộc cô và hắn ở cùng nhau, thì cô đừng mong được bước chân vào gia đình hắn, hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô chút nào!
Hắn còn nói, tốt nhất là không được để ông biết hắn và cô quan hệ không tốt, nếu ông vì thế mà sốt ruột, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho cô!
Cô ở trong nhà Cố Dư Sinh, mà má Trương còn phải gọi điện thoại cho hắn, đây không phải là đang nói mối quan hệ của hai người đang rất tồi tệ hay sao, mà má Trương lại hầu hạ ông nhiều năm như vậy...
Tần Chỉ Ái suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không nói ra những lời kia, đổi thành: “Má Trương, tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại cho Dư Sinh biết”
Cúp điện thoại, Tần Chỉ Ái dựa đầu vào giường, cầm điện thoại di động tìm số của Cố Dư Sinh, do dự một lúc lâu mới bấm quay số.
Điện thoại truyền đến tiếng reo máy, Tần Chỉ Ái căng thẳng đến mức không dám thở.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... tiếng thứ tư còn không vang lên, đầu dây bên kia đã bị ngắt máy không một chút thương tình...
Cố Dư Sinh ngắt điện thoại của cô...
Tần Chỉ Ái mím môi, cô không tiếp tục gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh mà soạn một tin nhắn, gửi cho Cố Dư Sinh.
Trên màn hình điện thoại cũng không chầm chậm hiển thị: “Tin nhắn đã được gửi”, Tần Chỉ Ái không thể làm gì khác hơn ngoài việc gọi lại cho Cố Dư Sinh, mà lần này trong điện thoại không phải truyền đến âm thanh của tiếng reo máy mà là tiếng máy bận đầy khó nghe.