Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 582: Tiểu A, có cơ hội chúng ta gặp mặt đi (2)



Cố Dư Sinh đang xem tài liệu, Tiểu Vương thấy hắn còn chưa có ý muốn lên tiếng, không tiện mở miệng hỏi Tần Chỉ Ái tìm họ có chuyện gì. Mà Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh còn đang bận như vậy, cũng không dám nói chuyện làm phiền hắn, trong phòng liền lập tức trở nên yên tĩnh.

Qua mấy phút, Cố Dư Sinh khép tài liệu lại, đưa tay ra cầm tách trà trước mặt uống, nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái: “Chuyện gì?”

Hỏi xong, hắn thu lại tầm mắt, không nhanh không chậm uống một ngụm trà.

Tần Chỉ Ái nghe thấy Cố Dư Sinh hỏi, lúc này cô mới lấy hợp đồng chính thức mà mấy ngày trước Tiểu Vương đưa cho cô ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn, sau đó tiếc nuối mở miệng nói: “Cố tổng, rất xin lỗi, hợp đồng làm việc chính thức này, tôi không thể nào ký được rồi.”

TayCố Dư Sinh cầm tách trà lay động một chút làm trà bắn ra mu bàn tay trắng nõn của hắn, tỏa ra một chút nóng.

Trên mặt hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn đặt chén trà xuống, động tác vẫn rất vững vàng, khiến người ta không thể nhận ra bất cứ run động nào.

“Hối thị thật sự là một môi trường rất tốt, tôi cũng thật sự rất thích Hối thị, nhưng tháng ba trường tôi có một đợt trao đổi sinh viên, tôi sẽ đi Mỹ một năm…” Tần Chỉ Ái dừng một chút, lại nói tiếp: “… Cố tổng, anh cũng biết, đây là một cơ hội tốt của tôi, tôi không muốn bỏ qua cơ hội này.”

Lấy thân phận là sinh viên xuất sắc, được trường đề cử đi du học, tám phần khi trở lại sẽ làm giảng viên của trường đúng không?

Đối với một cô gái mà nói, làm giảng viên đại học, công việc ổn định, lương không thấp, thưởng cuối năm cũng nhiều, tương lai còn có cơ hội học lên giáo sư, tiền đồ sáng lạng, thật sự là tốt hơn so với việc làm một thư ký nhở ở Hối thị rất nhiều.

Cũng là một đáp án không thể khiến người khác giữ mình lại được, Tiểu Vương vốn định khuyên vài lời nhưng nghe Tần Chỉ Ái nói những câu này xong cũng im miệng lại.”

Tần thư ký thật sự là một nhân viên tốt, nhưng cũng không phải vì cô làm tốt mà cứ một mực giữ cô lại không cho cô phát triển tiền đồ của bản thân.

Cố Dư Sinh nhàn nhạt nhìn hợp đồng trên bàn, lại ngước mắt lên nhìn Tần Chỉ Ái khoảng mười giây, sau đó lại nói với Tiểu Vương: “Tiểu Vương, cậu ra ngoài một chút đi.”

“Ể?” Tiểu Vương ngẩng người, sau đó vội vàng đứng lên, cầm điện thoại, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Tiểu Vương vừa đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái.

Hắn vẫn ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn một cành cây của một gốc cây già, không biết đang suy nghĩ gì.

Tần Chỉ Ái không xác định, hắn đuổi Tiểu Vương đi là để nói gì với cô.

Yên tĩnh kéo dài một lúc lâu, lúc Tần Chỉ Ái ngồi đến cứng người, tầm mắt của Cố Dư Sinh vẫn còn chưa nhìn cô nhưng hắn lại mở miệng: “Em còn nhớ sau khi từ Hải Nam trở về, chuyện tôi đã kể với em về cô gái kia không?”

Tần Chỉ Ái trả lời: “Còn nhớ.”

Bên trong lại im lặng, hoàn toàn yên tĩnh, lần này cũng không lâu lắm, Cố Dư Sinh lại mở miệng: “Em biết cô gái kia không?”

Tần Chỉ Ái không nghĩ đến hắn lại hỏi mình như vậy, ngẩn ra, không lên tiếng.

Cố Dư Sinh từ từ quay đầu, đối mặt với đôi mắt của cô, hắn như đang đắn đo suy nghĩ, ánh mắt cực kỳ thật lòng mở miệng: “Hoặc là, em có phải là cô gái đó hay không?”