Ngay sau đó chính là âm thanh giận run của Hứa Ôn Noãn: “Xin lỗi? Ngô Hạo. anh cảm thấy bây giờ anh nói câu này với tôi còn có tác dụng gì? Anh cho rằng bây giờ tôi muốn nghe anh xin lỗi sao?”
Hứa Ôn Noãn nói, lại có những đồ vật từ từ bị quăng xuống đất.
“Tôi nói cho anh biết, Ngô Hạo, tôi con mẹ nó không muốn nghe anh xin lỗi, nếu như có thể, tôi đây cả đời này cũng không muốn nghe hai chữ xin lỗi phát ra từ miệng của anh.”
Lại là tiếng “Cách cách” vang lên, pha thêm tiếng nói rất thấp của Ngô Hạo: “Ôn Noãn, em đừng như vậy mà…”
“Tôi đừng như vậy? Tôi đừng thế nào?” âm điệu của Hứa Ôn Noãn càng ngày càng cao: “Lúc anh và Tưởng Tiêm Tiêm ở cùng nhau, sao anh lại không nghĩ đến tôi sẽ như vậy? Đàn ông các người đều như vậy có phải không? Đụng chuyện là nói phụ nữ chúng tôi đừng như thế này đừng như thế kia, vậy tại sao lúc làm lại không nghĩ đến sẽ như thế nào?”
Hứa Ôn Noãn tức giận đến nỗi quăng đồ vật khắp nơi.
“Ngô Hạo, anh đừng chạm vào tôi! Anh có biết không, nhìn thấy anh tôi liền nghĩ đến Tưởng Tiêm Tiêm, cái *** thối của cô ta! Tôi buồn nôn muốn chết! Anh đừng chạm vào tôi!”
“Được, anh muốn nói chuyện với tôi đúng không? Được lắm, chúng ta nói chuyện! Anh nói cho tôi biết, cuối cùng anh và Tưởng Tiêm Tiêm đã bắt đầu từ khi nào, còn muốn chơi đến khi nào?”
“Tôi đang nói chuyện với anh đó, không phải anh đến tìm tôi để giải quyết sao? Nếu như anh không muốn nói thì cút ra ngoài cho tôi.”
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy tiếng nói của Ngô Hạo: “Tháng tám năm ngoái.”
Lục Bán Thành ngồi trên ghế salon vừa mới cầm ly nước lên chuẩn bị uống nghe thấy như vậy liền nặng nề đặt trở lại khay trà.
Có điều ly nước chạm đến bàn trà, phát ra tiếng vang mà xung quanh Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh cũng không nghe thấy, đã bị tiếng Hứa Ôn Noãn đập phá đồ đạc trong phòng lấp liếm mất rồi.
“Tháng tám? Đến lúc tôi phát hiện đã được năm tháng? Được lắm, Ngô Hạo, anh che giấu giỏi lắm, tôi, trong năm tháng đó Hứa Ôn Noãn tôi chỉ là một con ngốc để cho anh xỏ mũi dắt đi đúng không? Có phải anh thấy tôi ngốc lắm có đúng không?”
“Ôn Noãn, ban đầu là anh uống nhiều…”
“Mới bắt đầu chỉ là uống nhiều? Còn về sau thì sao? Sau năm tháng thì sao? Mỗi lần anh đều uống nhiều sao? Còn nữa, Ngô Hạo, anh coi tôi là con ngốc đùa bỡn năm tháng chưa đủ, bây giờ anh còn coi tôi ngốc đến nỗi dùng lý do này để giải thích sao? Uống nhiều rồi? Uống nhiều cũng có thể làm cái cớ sao?” Mặc kệ Hứa Ôn Noãn tức giận như thế nào, cô nói xong những lời này vẫn khóc lên.
TayLục Bán Thành để trên salon dùng sức nắm thành quyền, cắn chặt răng, trong lòng giống như bị một vật gì rất nặng nề chèn ép, khiến hắn khó thở.
“Ngô Hạo, tôi theo anh 10 năm, ròng rã 10 năm, từ lúc lớp 10 đã cùng anh, lúc đó tôi mới 16 tuổi, bây giờ tôi đã 26 tuổi, một người phụ nữ cả đời chỉ có thời gian này là đáng giá nhất, tất cả đều trao cho anh, anh nói anh sẽ đối xử tốt với tôi, kết quả đây sao? Anh tốt với tôi như vầy sao? Đúng không? Ngô Hạo, anh có biết hay không, ngoại trừ cha mẹ, trên thế giới này người tôi tin tưởng nhất chính là anh… Ô Ô Ô…”
Lục Bán Thành nghẹn họng một hồi, hình như chịu không nổi nữa, hắn vừa cầm điện thoại di động vừa đứng lên, nói với Cố Dư Sinh đang ngồi bình thản bên cạnh một câu: “Ra ngoài làm điếu thuốc không?”