Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 604: Tình cảm tám năm của cô, chính là hắn (4)



Tần Chỉ Ái nghiêng đầu liếc nhìn Cố Dư Sinh một cái, muốn nói câu “không có chuyện gì” nhưng cô còn chưa kịp động môi, lại phải cong người nôn thêm một chặp.

Đồ ăn từ buổi trưa đã tiêu hóa hết, giờ cô chỉ toàn nôn ra giấm chua, cô nôn đến khi không còn gì trong bụng thì đã mệt đến đứng không nổi, cả người đều phát run.

Cố Dư Sinh nhìn thấy sắc mặt của cô trắng bệch, ánh mắt của hắn lại nổi lên một tầng lo lắng, hắn liền đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô: “Tôi dẫn cô đến bệnh viện…”

“Không…” Tần Chỉ Ái bật lên chữ này từ trong tiềm thức.

Chuyện cô mang thai ngoại trừ cô ra, không ai có thể biết được, đi tới bệnh viện chẳng phải sẽ lộ hết sao?

Tần Chỉ Ái xoay trở một lát, mới miễn cưỡng ngăn cơn buồn nôn trong dạ dày, uể oải tiếp tục mở miệng nói: “… Không cần… tôi…. Tôi không sao…”

Nói xong cô liền nôn còn mãnh liệt hơn lúc nãy.

Đã ói thành như vậy, còn nói là không có chuyện gì?

Cố Dư Sinh mím môi một hồi, không để ý đến sự từ chối của Tần Chỉ Ái, trực tiếp khom người ôm ngang cô.

Tần Chỉ Ái theo phản xạ có điều kiện, nhảy xuống khỏi lồng ngực hắn, liên tục lùi về phía sau vài bước, mệt mỏi dựa vào đầu xe hơi, hít sâu vào vài hơi, cười với Cố Dư Sinh: “Thật sự không cần đến bệnh viện, tôi không sao…”

Cố Dư Sinh nhìn thẳng vào mắt cô, lông mày giật giật, không lên tiếng.

Cảm giác buồn nôn trôi qua, Tần Chỉ Ái cảm thấy đỡ hơn rất nhiều: “Hai ngày trước dạ dày của tôi đã không khỏe rồi…”

Cố Dư Sinh nhìn thấy cô đỡ hơn, lúc này mới buông lỏng: “Không đi bệnh viện lấy thuốc uống? Hoặc là siêu âm?”

“Có… hai ngày nay tôi vẫn còn uống thuốc.” Bởi vì nói dối, Tần Chỉ Ái có hơi khựng lại một chút.

Cố Dư Sinh không nói nữa, đi tới trước xe, mở cốp xe, cầm một chai nước khoáng, vặn mở nắp bình, đưa cho Tần Chỉ Ái.

“Cảm ơn.” Tần Chỉ Ái nhận chai nước xong liền súc miệng, sau đó uống nửa chai nước, cả người đã khôi phục lại như lúc đầu, cô quay đầu cười với Cố Dư Sinh sợ hắn thấy sơ hở gì, suy nghĩ một chút, liền tiếp tục giải thích: “Hình như là mấy ngày trước ăn đồ ven đường với Hứa Ôn Noãn, ăn phải đồ hư rồi.”

Cô thật sự không sao rồi, Cố Dư Sinh lại quay lại dáng vẻ hờ hững nhất quán, nhàn tản tựa lên xe, mở miệng nói chuyện mang theo một tia lười biếng: “Quán ven đường không vệ sinh, tốt nhất là đừng ăn.”

“Có lúc thèm mà…”

Cố Dư Sinh như suy tư gì, mất tập trung, chỉ ‘ừ’ một tiếng, sau đó lại bình tĩnh lại.

Tần Chỉ Ái nghe thấy hắn trả lời qua loa như vậy, quay đầu, liếc mắt nhìn hắn, thấy tinh thần hắn đã bay đi đâu, không lên tiếng nữa.

Lại yên tĩnh.

Mãi đến khi Ngô Hạo ló đầu ra, Tần Chỉ Ái mới đứng thẳng lên.

Ngô Hạo khóc, viền mắt còn lại một vệt hồng, hắn đi đến bên cạnh xe Cố Dư Sinh, móc ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, phiền cô đưa cho Ôn Noãn giúp tôi.”

Nếu Ôn Noãn muốn nhận, hắn hà tất phải nhờ cô chuyển giúp.

Tần Chỉ Ái không nhận, coi Ngô Hạo như không khí, quay về chào tạm biệt Cố Dư Sinh, sau đó liền cất bước rời đi.