Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 622: Hạnh phúc của anh chính là nhìn thấy em được hạnh phúc (2)



Hắn có thể cảm giác được hai người kia nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Một giây sau, khuôn mặt nhỏ của cô bỗng trở nên đỏ chót, kéo cô bạn đi cùng chạy nhanh như một cơn gió.

Nhìn thấy cô ngượng ngùng như vậy, tâm tình của hắn lại bỗng chốc trở nên vui vẻ.

Những năm qua mẹ của hắn vượt tường, cha của hắn về nhà say rượu bạo hành, khiến hắn ít khi cười như thế này.

Thậm chí sự vui vẻ này vẫn kéo dài đến ba ngày sau, đến sinh nhật của Hứa Ôn Noãn.

Tất cả mọi người đều đi khiêu vũ, trong phòng chỉ còn lại cô và hắn.

Hắn nhìn điện thoại nhưng thực chất tất cả sự chú ý đều đặt trên người cô.

Cô ăn từng muỗng từng muỗng bánh gato, vừa ăn lại vừa nhìn trộm hắn vài lần.

Hắn luôn có sự miễn dịch với sự nhìn trộm của những nữ sinh khác, nhưng đó là lần đầu tiên hắn dễ dàng bị kích động như vậy.

Hắn không muốn mình thất thố, để điện thoại di động xuống, nhắm mắt dưỡng thần, kết quả cô lại to gan hơn một chút.

Hắn có thể cảm giác được tim mình đập rất nhanh, lúc đó, hắn còn cho rằng bản thân mình lại có thể để một người xa lạ như vậy làm cho hoang mang, sau đó liền chủ động nói chuyện với cô: “Này.”

Cô ngẩng đầu lên: “Hả” một tiếng.

Thấy hắn không lên tiếng, cô lại hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”

Đúng là không có chuyện gì… sau đó hắn nói thật: “Không có chuyện gì, mà sao cô cứ nhìn lén tôi vậy? Tôi đã để ý cô một hồi rồi.”

Cô bé nghe thấy hắn hỏi như vậy liền đỏ mặt.

Bộ dạng này đáng yêu cực kỳ luôn, khiến hắn muốn nhéo hai má của cô.

Có thể là cô không biết nên trả lời hắn như thế nào, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, hắn luôn luôn ít nói nhưng lại đột nhiên muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng hắn chưa từng nói chuyện với con gái, trong phút chốc cũng không biết nên nói gì, nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra chuyện để hỏi: “Cô tên là gì?”

“Em tên Tần Chỉ Ái…” hắn đương nhiên biết cô tên Tần Chỉ Ái, nhưng hắn không ngờ cô nói xong lại còn bổ sung thêm: “Anh có thể gọi em là Tiểu Ái, ái trong khả ái.”

Tiểu Ái… rất nhiều người gọi cô bằng cái tên này, hắn không muốn giống những người kia… rõ ràng là nghĩ như vậy, miệng lại nói tào lao: “Còn nói là ái trong khả ái, tôi thấy cô rõ ràng là ái trong yêu ăn mới đúng chứ?”

Cô thật vất vả mới không đỏ mặt nữa, lại lần nữa trở thành đỏ cực kỳ đỏ, cô giơ nĩa, nhìn chằm chằm bánh gato trên đó không biết làm sao, ăn không được mà không ăn cũng không được.

Hắn càng thấy bộ dạng khổ não của cô càng vui vẻ, nhịn không dám cười, nếu không hắn đã cười xì ra một tiếng giống như ngày đó nghe thấy cô nói khoác với nữ sinh kia không biết ngượng miệng: “Đen tối một chút, nữ sinh mới yêu”.

Khi đó hắn thật sự là rất xấu xa, rõ ràng là thích người ta, mà lại muốn nhìn thấy cô bé kia túng quẫn, hắn còn chưa chịu dừng mà lại nói tiếp: “Cô không chịu yêu ăn sao, vậy tôi đổi một cái khác…”

Hắn trầm tư một hồi lâu, lúc đó nghĩ đến ngày sinh nhật của Ngô Hạo, cô đụng phải “lão nhị” của hắn, liền không nghĩ nhiều đã nói câu: “Không thì Tiểu Làm Tình được không?”

Lần này cô không chỉ đỏ mặt mà đôi mắt cũng đỏ, tức giận chỉ vào hắn: “Anh…” một tiếng, giống như mắng hắn nhưng lại không mắng, cuối cùng bỏ đĩa bánh mà bỏ chạy.