Lúc Tần Chỉ Ái mang thai đến tuần thứ hai mươi cũng là lúc cô tốt nghiệp đại học.
Cô và Cố Dư Sinh đã bàn với nhau, sau khi cô dự lễ tốt nghiệp, ngày hôm sau cô sẽ đi khám thai, ngày thứ ba sẽ đến trung tâm thương mại mua sính lễ, ngày thứ tư đến Hàng Châu, bàn chuyện hôn sự với mẹ Tần xong, liền có thể bắt tay vào lo lễ cưới, đợi đến khi Đậu Phộng Nhỏ được sinh ra, lễ cưới thế kỷ cũng sẽ được tổ chức.
Lễ tốt nghiệp tiến hành rất thuận lợi, kết quả khám thai cũng rất tốt… nhưng ngày thứ ba…
Vì buổi sáng Cố Dư Sinh có một hội nghị mà phải đến công ty một chuyến.
Tần Chỉ Ái có quản gia và người chăm sóc làm bạn, vừa ở nhà thu dọn phòng trẻ con, vừa chờ Cố Dư Sinh xong việc, buổi chiều sẽ dẫn cô đi dạo phố.
Hội nghị cũng rất thuận lợi, đến 11h30 là xong, Cố Dư Sinh định về nhà, ăn trưa với Tần Chỉ Ái.
Nhưng hắn vừa đến bãi đậu xe, còn chưa khởi động xe liền có một cuộc điện thoại gọi tới.
Là lãnh đạo trước đây ở Bắc Kinh có chuyện gấp, muốn gặp hắn.
Hắn rời quân đội đã bốn năm năm, lúc nhận được điện thoại liền cảm thấy muốn ôn lại chuyện cũ.
Hắn trước khi ra khỏi nhà đã nói với Tần Chỉ Ái hai giờ chiều mới về đến nhà, có lẽ đó hắn không nghĩ gì nhiều, liền chạy đến chỗ lãnh đạo hẹn gặp.
Kết quả sau khi đến vừa mới xuống xe, lại bị tịch thu điện thoại, kiểm soát người một vòng, sau khi xác định không có gì mới để hắn đi vào.
.......
Đã đến giờ ăn cơm, Tần Chỉ Ái cũng có chút đói, nằm trên giường một chút, lại ngủ quên, lúc cô tỉnh dậy nhìn đồng hồ, đã là hai giờ mười lăm.
Cô vội vàng xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, gọi quản gia hai tiếng, cuối cùng lại có người chăm sóc trả lời cô: “Thiếu phu nhân, sao vậy?”
“Dư Sinh còn chưa về sao?” Tần Chỉ Ái không xuống lầu, đứng bên lan can cúi đầu hỏi.
Người chăm sóc nghểnh đầu, lắc đầu với Tần Chỉ Ái: “Thiếu gia còn chưa về ạ.”
Tần Chỉ Ái biết Cố Dư Sinh bận bịu, nghĩ trung tâm thương mại tới mười giờ mới đóng cửa nên cũng không sốt ruột, liền khẽ gật đầu một cái, nói người đó lấy cho mình cốc nước, trở về phòng.
Cô nghe nhạc tốt cho thai nhi, Tần Chỉ Ái đọc sách dưỡng thai, đến khi thấy ngoài trời dần tối, cô mới nhìn lên đồng hồ.
Không để ý một chút, đã sắp bốn giờ chiều rồi.
Lúc trước có chuyện gì đột xuất hắn đều nói cho cô biết, sao bây giờ lại im hơi lặng tiếng như vậy chứ?
Vì mang thai, thời gian Tần Chỉ Ái xem điện thoại rất ít, vì vậy cô tìm quanh trong phòng ngủ một lúc lâu mới tìm thấy di động, sau đó liền ra bàn nhỏ ngoài ban công gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, nhưng điện thoại lại báo điện thoại hắn tắt nguồn rồi.
Sau đó lại gọi đến văn phòng của hắn, là Tiểu Vương bắt máy, nói 11h30 hắn đã rời khỏi công ty rồi.
Còn chưa tới năm tháng nữa là Cố Dư Sinh làm cha người ta rồi, chừng hai năm nữa là hắn được ba mươi tuổi, Tần Chỉ Ái biết hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Thời gian trôi qua, ngoài cửa sổ ngày một tối, Cố Dư Sinh vẫn không xuất hiện, điện thoại vẫn ở tình trạng tắt máy.
Ăn tối xong, Tần Chỉ Ái thật sự không thể nhẫn nại thêm nữa gọi điện thoại cho Lục Bán Thành, được biết là cả ngày nay Cố Dư Sinh cũng không liên lạc với anh ta.