Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 860: Cô cũng cút cho tôi (3)



Giọng nói của Lý tổng khá lớn khiến cho mấy người xung quanh đều nhìn qua hai người họ.

Lục Bán Thành lúc này cũng quay đầu, cũng giống như lúc hắn vô tình nhìn thấy cô trong nhà vệ sinh, trên môi vẫn có một nụ cười nhạt, dưới ánh đèn trong phòng, lại càng làm nổi bật thêm khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Hứa Ôn Noãn cụp mắt, có chút lúng túng.

Lý tổng hoàn toàn không chú ý cho cô chút tôn nghiêm nào, vừa đi qua người cô vừa thì thầm: “Hứa tiểu thư, tôi khuyên cô mau đi nhanh một chút đi.”

Lông mi của Hứa Ôn Noãn run lên, không dám nhìn ánh mắt của những người xung quanh mà lại nắm chặt túi, cất bước đi thẳng đến cửa Cẩm Viên.

Ra khỏi Cẩm Viên, đi đến bên đường, Hứa Ôn Noãn nhìn xung quanh xong lại nhanh chóng đi đến một gốc cây ven đường, khom người ói.

So với lúc nãy nôn trong nhà vệ sinh còn đáng sợ hơn rất nhiều, cả người cô không còn chút sức lực nào, Hứa Ôn Noãn lúc này mới ngừng nôn, lui về phía sau hai bước, lại dựa vào một thân cây khác, từ từ ngồi xuống.

Cũng không biết đã ngồi như  vậy bao lâu, bên tai Hứa Ôn Noãn lại nghe thấy tiếng bước chân, còn có một giọng nói mềm mại dễ nghe: “Lục tổng, không sao, ngài có thể cho tôi quá giang một đoạn không?”

Hứa Ôn Noãn nghe trong những tiếng bước chân đó có một bước chân quen thuộc, Hứa Ôn Noãn theo bản năng ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, quả nhiên nhìn thấy Lục Bán Thành và một nhóm người đang đi tới, bên trái hắn là một cô gái mặc quần dài màu đỏ, vóc dáng đẹp đẽ, Hứa Ôn Noãn nghĩ có thể là cô ấy vừa nói chuyện.

Lúc Hứa Ôn Noãn không nhìn thấy Lục Bán Thành, hắn đã nhìn thấy cô, ngay lúc cô ngẩng đầu lên, những lời hắn muốn nói bỗng nhiên dừng lại một chút, lại hướng mắt về phía người thư ký đi cạnh mình cả đêm nói: “Được.”

Người thư ký đi cùng với Lục Bán Thành không ngờ hắn lại đồng ý, trong mắt lại có một luồng ánh sáng của sự vui mừng, càng cười xán lạn, âm thanh cũng ngọt ngào như đường mật: “Cảm ơn Lục tổng.”

“Không có gì.” Lục Bán Thành không hề liếc mắt nhìn HứaÔn Noãn, bước thật dài nhẹ nhàng đi ra.

“Lục tổng, bây giờ còn sớm, nếu như có thể, tôi mời anh muốn một ly café, không biết có phiền anh không…” Có thể là do Lục Bán Thành đồng ý đưa cô ta về nhà nên thư ký đó mới có đủ tự tin để mời hắn.

Mười mấy giây sau, Hứa Ôn Noãn nghe thấy Lục Bán Thành nói: “Được.”

“Lục tổng, vậy chúng ta đến đâu uống café? Ừm, bây giờ chắc có nhiều quán café đã đóng cửa, nếu không hay là đến nhà tôi, hoặc là, là Lục tổng? Nói thật tôi thật sự muốn biết nhà của anh như thế nào đó…”

Đám người kia đã đi xa, ngoại trừ tiếng nói của người phụ nữ xinh đẹp kia, Hứa Ôn Noãn hoàn toàn không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào hết.

Ngoại trừ âm thanh của gió đêm, trên đường phố tình cờ có một chiếc xe chạy qua, ngoài ra không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Cả thế giới này, trong nháy mắt đều trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hứa Ôn Noãn dựa vào thân cây, ngồi xổm thêm một chút nữa, mới vất vả đứng lên, đi đến ven đường.

Lúc Hứa Ôn Noãn chờ taxi, lại nhìn thấy xe của Lục Bán Thành từ từ lướt qua mình.

Cửa sổ xe hạ xuống, cô còn có thể nhìn thấy rõ ràng cô gái xinh đẹp kia ngồi bên cạnh hắn đang nghiêng đầu nói cười với hắn.