Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 888: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (8)



Khụ khụ, Lục Bán Thành giơ tay lên che ngực trái của mình.

Hắn có thể tin tường cảm giác được tim hắn đang đập thình thịch, nhưng hắn lại cảm thấy chính mình không còn dấu hiệu của sự sống.

Có một số việc tuy rằng bạn biết bạn đã làm sai rồi.

Nhưng nếu bạn tận mắt nhìn thấy hậu quả, chuyện bạn làm sai lại mang đến cho người khác hậu quả như thế nào, bạn mãi mãi cũng không biết những điều bạn làm lại mang đến hậu quả đáng sợ đến mức nào.

Thời khắc hắn biết cô có thai, thật sự là vui đến mức không thể nào hình dung được luôn, trong lòng hắn đã lên sẵn kế hoạch trong tương laic ho đứa còn thậm chí còn chưa chào đời của hắn, nhưng hắn nhìn thấy cô, cô liền nói, cô phá thai rồi.

Từ thiên đường xuống địa ngục, đủ để phá hủy toàn bộ hi vọng của hắn.

Đau khổ và thù hận ăn mòn toàn bộ linh hồn của hắn, linh hồn của huyết thống của hắn, cũng làm cho hắn cực kỳ thất vọng về cô.

Vì vậy, trong lúc nóng giận, hắn lại càng nói những lời từ nay về sau không còn bất cứ mối liên hệ nào với cô nữa.

Hắn không muốn, cũng không muốn tiếp tục gặp cô, cho dù sau đó không thể khống chế mà bị cô làm cho dao động nhưng hắn vẫn luôn rất lạnh lùng đối với cô.

Hắn thấy cô thờ ơ không động lòng trong lòng hắn lại càng hận, càng oán.

Hắn vẫn luôn giãy dụa đau khổ trong mối tình đơn phương này nhưng đến lúc này hắn mới biết những gì hắn làm cho đến nay so với những đau khổ mà cô phải trải qua căn bản chẳng đáng để đem ra so sánh.

Từ ngày hắn và cô lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, đã hơn 100 ngày, trong 100 ngày đó, cô vẫn luôn sống trong nỗi sợ mà hắn để lại.

Hắn vẫn luôn miệng nói yêu cô, nhưng lúc cô đang sợ hãi nhất, luống cuống nhất, hắn lại quay người rời bỏ cô.

Đầu ngón tay cầm thuốc của hắn có chút đau mỏi.

Hắn nháy mắt một cái nhìn ánh đèn neon đủ mọi màu sắc, không ngừng chuyển đổi, hắn chợt nhớ đến lúc trước hắn đưa cô đến thành phố A gặp Ngô Hạo, sau khi Ngô Hạo rời đi, hắn đi đến trước quán café nhìn thấy cô nằm nhoài trên bàn khóc, suy nghĩ trong lòng hắn lúc đó chính là…

Cô mất đi Ngô Hạo rồi, nhưng không sao, hắn sẽ là khởi đầu mới của cô, khiến cô vui vẻ hạnh phúc.

Cho dù cô không thích hắn cũng không sao.

Hắn chỉ mình thấy cô sống tốt mà thôi.

Nhưng sau đó thì sao chứ?

Hắn nhìn thấy cô thiếu nợ một triệu tiền sính lễ liền không hề ngầng ngại tìm cách đến gần cô, đến khi cô đồng ý rồi, hắn vui vẻ đến mức cả đêm đều không ngủ.

Kết quả thì sao chứ? Hắn không cam lòng, hắn bắt đầu tham lam hơn, muốn càng nhiều hơn, không chỉ là cô ở bên cạnh hắn mà còn muốn trong mắt của cô có hắn, còn muốn đi vào trái tim cô… sau đó lòng tham của hắn lại làm cho mối quan hệ của hắn và cô trở thành một cơn ác mộng đối với cô rồi.

Hắn yêu cô sao?

Hắn yêu cô, sao lại làm cô tổn thương nhiều như vậy?

Cô rõ ràng là một người rất hay cười, nhưng tại sao sau khi cô ở bên cạnh hắn cô lại không cười được nữa?

Hắn yêu cô sao?

Hắn yêu cô, sao lại khiến cô trải qua những ngày tháng không yên ổn như vậy chứ?

Lúc hắn biết Ngô Hạo làm tổn thương cô, hắn phẫn nộ người ta, kết quả thì sao chứ, tổn thương mà hắn gây ra cho cô cũng chẳng kém gì Ngô Hạo.

Đáy mắt Lục Bán Thành bỗng nhiên trở nên đau mỏi, hắn cụp mắt, mặt không cảm xúc dừng tại chỗ một chút, dập thuốc xong, lại cất bước đi về phía trước xe.