Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 897: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (17)



Cô đồng ý thật thẳng thắn ha… cho dù ngữ khí của cô vẫn không có cảm xúc gì nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy được cô có chút mừng rỡ.

Lục Bán Thành cảm thấy cổ họng mình như bị vật gì đó chặn lại, khiến hắn không thể thở nổi.

Hứa Ôn Noãn thấy hắn không có phản ứng gì, không nói nữa, liền mở cửa, xuống xe.

Lúc cô đóng cửa xe lại xong, Lục Bán Thành bỗng nhiên lại gọi: “Ôn Noãn.”

Hứa Ôn Noãn quay đầu lại.

Lục Bán Thành như muốn nói gì đó, há miệng nhưng vẫn không phát ra được tiếng nào, qua một lúc hắn mới nói: “Thứ hai gặp.”

“Ừ” Hứa Ôn Noãn gật gù, thong dong bước vế phía trạm tàu điện.

Lục Bán Thành nhìn chằm chằm cổng vào trạm tàu điện ngầm một lúc lâu sau mới nhìn sang tòa nhà lớn bên cạnh.

Hắn vừa gọi cô, thật sự muốn nói với cô hai chữ “Xin lỗi” nhưng lời chưa kịp nói, hắn lại cảm thấy không cần phải làm vậy rồi.

Cô không tha thứ cho hắn, cũng không sao, chỉ cần cô vượt qua được là được rồi.

-

Sáng sớm thứ hai, Hứa Ôn Noãn đã nhận được tin nhắn của Lục Bán Thành hẹn chín giờ sáng gặp nhau ở trước cửa cục dân chính.

Hứa Ôn Noãn gọi điện thoại cho cấp trên, xin đến trễ, sau đó mới cầm hộ khẩu đi đến trạm tàu điện, đến cục dân chính.

Thứ hai đường đông, Hứa Ôn Noãn đến cục dân chính 20 phút sau mới thấy Lục Bán Thành đến.

Dừng hẳn xe xong, Lục Bán Thành mở cửa xe xong liền xuống xe, đứng cạnh xe tìm hộ khẩu, đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn.

“Kẹt xe, thật ngại quá.” Lục Bán Thành giải thích.

Hứa Ôn Noãn không nói gì liền trực tiếp quay đầu vào cục dân chính.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, thủ tục đã được làm xong.

Từ cục dân chính đi ra, Lục Bán Thành vốn định đưa Hứa Ôn Noãn đến công ty của cô nhưng nghĩ nghĩ một hồi, thôi bỏ đi.

Hứa Ôn Noãn vẫn không có gì muốn nói với hắn, đi đến ven đường, vẫy xe taxi.

Tình cảnh này lại khiến Lục Bán Thành nhớ đến lúc cô và hắn vừa mới đăng ký kết hôn xong, cô cũng nói mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi.

Lúc này mới mấy tháng mà cô và hắn lại xảy ra những chuyện long trời lở đất rồi.

Rất nhanh liền có một chiếc xe taxi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn, trước khi cô bước đến xe, Lục Bán Thành vẫn không nhịn được gọi cô lại: “Hứa Ôn Noãn.”

Hứa Ôn Noãn quay đầu lại nhìn về phía tầm mắt của hắn, hơi kinh ngạc, như buồn bực sao hắn còn chưa đi.

Lục Bán Thành nhìn cô không chớp mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới nói: “Tạm biệt, Ôn Noãn.’

Hứa Ôn Noãn không biết có phải mình nhìn thấy ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Lục Bán Thành có chút bất thường, như có chuyện gì đó muốn nói mà không nói ra được, làm cho tim cô nhói lên một cái, mới trả lời: “Tạm biệt.”

Đáy mắt Lục Bán Thành đau đớn, hắn khẽ gật đầu, không lên tiếng, nhìn về phía xe của mình.

Hứa Ôn Noãn lại tiếp tục nhìn chằm chằm gò má của Lục Bán Thành mấy giây, đến khi bác tài thúc giục cô, cô mới vội vàng mở cửa, ngồi vào xe.

Xe càng chạy càng xa, Lục Bán Thành đứng trước cửa cục dân chính, cầm giấy ly hôn đứng cứng ngắt như một pho tượng.