Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 90: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (10)



Cố Dư Sinh ngước mắt nhìn Lục Bán Thành, không lên tiếng, hút một hơi thuốc, phun khói, hắn cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn màn hình sạch sành sanh không có bất kỳ một tin nhắn hay cuộc điện thoại nào.

Lúc đánh xong một ván, hắn cầm điện thoại di động xóa tên cô khỏi danh sách đen, qua lâu như vậy, cũng chưa thấy cô ấy nhắn cho hắn bất kỳ tin nhắn nào.

Mắt Cố Dư Sinh chợt lóe, mở danh sách đen ra, bên trong có rất nhiều tin nhắn và điện thoại nhỡ bị chặn lại, hắn giơ tay quét màn hình điện thoại di động một lần, ngoại trừ ba tháng trước đây cô nhắn cho hắn: "Ông từ Nam Hải trở về mời chúng ta ngày mốt đến nhà cũ ăn cơm". lại không còn tin nhắn nào khác.

Vì thế, cô dù bị kẹt ngoài ngoại thành cũng không tìm hắn giúp?

Nhất thời trong đầu Cố Dư Sinh xẹt qua mọi chuyện, chiều hôm qua ngồi trên đường nhìn thấy cô ngồi trong xe ăn cơm, còn có tối hôm qua cô ở trong nhà kính ngủ một đêm, sáng sớm lại không cùng hắn ăn sáng...

Xem ra, cô thật sự làm được, nói cách xa hắn, lại cách hắn rất xa... Chỉ là… cô đã trở nên nghe lời như vậy từ lúc nào?

Trước đây hắn đã không ít lần làm cho cô biến đi, lần này cô thật sự biến đi sao?

Những nóng giận lúc rời khỏi nhà sáng nay trông phút chốc lại xuất hiện, Cố Dư Sinh tàn nhẫn hút một hơi thuốc, nghiến răng nghiến lợi nói với Lục bán Thành hai chữ: "Không cần!"

Tiếng nói của hắn kết thúc, ngoài cửa sổ lại là một tia chớp rạch bầu trời ra làm đôi, hình ảnh kia đáng sợ giống như trong những phim khoa khọc viễn tưởng vậy.

Tiếng ầm ầm chói tai xẹt qua, Lục Bán Thành ngày một lo lắng, hắn và Lương Đậu Khấu quan hệ không tệ, hắn nhiều lần quay đầu nhìn Cố Dư Sinh nhưng người đàn ông kia vẫn ngồi im trên ghế tựa, biểu hiện nhàn nhạt, một tay lấy bài, một tay hút thuốc, thật sự rất nhàn nhã.

Lúc Cố Dư Sinh đánh bài, tiếng mưa trên cửa sổ ngày một lớn hơn, Lục Bán Thành nghiêng đầu liếc mắt về phía cửa sổ, mưa to như sắp tận thế, do dự trong chốc lát, vẫn quay lại nói với Cố Dư Sinh: "Coi như cậu không thích cô ấy nhưng cô ấy cũng đã là vợ cậu cưới về rồi mà. Cũng không thể cứ lãnh huyết vô tình như vậy chứ?"

Động tác cầm bài của Cố Dư Sinh dừng lại một chút, mắt liếc qua màn hình điện thoại, vẫn không có bất kỳ một tin nhắn nào, ánh mắt của hắn trở lạnh, lập tức xếp bài, rồi lấy một lá bài đánh ra, như không nghe thấy Lục Bán Thành nói gì vậy: "Ba."

"Anh Sinh, gọi điện thoại cho cô ấy đi, nếu như đã về đến nhà bình an, mọi người đều yên tâm, đừng là chưa trở về, nếu thật sự nguy hiểm đến tính mạng..."

"Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận." Lục Bán Thành còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã dùng âm thanh lạnh lẽo cắt lời hắn.