Thì ra trên thế giới này là như vậy, mất đi một người cũng không phải là không thể sống nổi nữa.
Nghĩ đến đây, Hứa Ôn Noãn khẽ cười một cái, thấy Ngô Hạo còn đứng trước cửa nhà mình chưa muốn đi, lại mở miệng nói: “Chúng ta đã kết thúc rồi, không còn bất cứ quan hệ gì nữa, hơn một năm trước đây đã không còn bất cứ quan hệ gì rồi, Ngô tiên sinh, còn chưa chịu đi sao?”
Ngô tiên sinh? Ba chữ đơn giản như vậy lại khiến sắc mặt của Ngô Hạo trắng như một tờ giấy trong chốc lát.
Hứa Ôn Noãn không nói nhiều với hắn, liền ngẩng đầu lên nhanh chóng nhập password mở cửa nhà, sau khi vào nhà liền không có chút chần chừ nào mà đóng sầm cửa trước mặt Ngô Hạo.
-
Có thể đi cả đêm lạnh như vậy, hôm sau Hứa Ôn Noãn bị cảm nhẹ.
Cố gắng ăn tất niên xong, Hứa Ôn Noãn lái xe về nhà cha mẹ.
Tuy rằng mỗi ngày mẹ cô đều hối thúc cô đi xem mắt, nhưng Hứa Ôn Noãn về nhà được mẹ chăm sóc liền hết cảm rất nhanh.
Ngoài trừ ngày mùng hai tết mẹ của cô đi chúc tết bà ngoại cô cho nên phải ra ngoài, còn những ngày trước cô đều ở trong nhà xem tivi, chơi game, hoặc ngủ để giết thời gian.
Mùng ba Hứa Ôn Noãn biết này mai chính là bữa tiệc tiễn Lục Bán Thành ra nước ngoài, cả đêm ngủ không ngon.
Sáng sớm mùng bốn, mẹ cô còn chưa nấu xong bữa sáng, Hứa Ôn Noãn đã thức dậy.
Vừa đến giữa trưa, cô tự mình tìnm chuyện để làm, tâm tình hoàn toàn không tốt chút nào, Hứa Ôn Noãn lại nhận được điện thoại của Tần Chỉ Ái, hỏi cô tối nay có muốn đến dự bữa tiệc này không.
Nói là bữa tiệc nhưng Hứa Ôn Noãn biết, thật ra là bữa ăn chia tay Lục Bán Thành.
Không đi thì cô sẽ không gặp được Lục Bán Thành nữa, đi đây chính là lần gặp cuối cùng của hai người họ....
Hứa Ôn Noãn cầm điện thoại di động mím môi một hồi, suy nghĩ mấy giây, trả lời không dứt khoác: “Nếu tối nay không có chuyện gì thì mình sẽ qua…”
......
Hứa Ôn Noãn cuối cùng vẫn chọn đến chỗ hẹn.
Lúc cô đến vàng son lộng lẫy, trong phòng khách đã có khá nhiều người đang ngồi.
Lúc cô và Ngô Hạo còn đang quen nhau, không ít lần Ngô Hạo đã dẫn cô đến bàn tròn này vì vậy nên những người có mặt trong buổi tối này hôm nay cô đều quen.
Tần Chỉ Ái mới đến nhưng không có trong phòng khách, Hứa Ôn Noãn chào hỏi mọi người xong liền tìm một góc ngồi xuống.
Nói chuyện phiếm không lâu, cửa phòng mở ra, Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh đi vào, còn có Lục Bán Thành.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy Hứa Ôn Noãn, quay đầu nói nhỏ vào tai Cố Dư Sinh vài câu, sau đó liền đi về phía Hứa Ôn Noãn, gọi “Ôn Noãn” rồi ngồi bên cạnh cô.
Không biết Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành nói gì, trong phòng tiếng nhạc khá lớn nên hai người cứ quay đầu nói chuyện vào tai nhau một hồi.
Lục Bán Thành trả lời Cố Dư Sinh gì đó, tầm mắt đúng lúc quét về phía cô, gật đầu khẽ với cô một cái như chào hỏi, sau đó đi cùng Cố Dư Sinh đến cửa sổ khá xa chỗ cô ngồi.
Tối nay khá đông người, không khí trong phòng rất náo nhiệt.
Lục Bán Thành từ lúc vào phòng này ngoài gật đầu với Hứa Ôn Noãn một cái, sau đó chưa từng nói với nhau cái gì.