Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 120: Cẩn thận khóa acc! Khóa máu vô địch



Mảnh vỡ của boong tàu bị vụ nổ hất lên cao hàng chục mét, du thuyền rung chuyển, tiếng hét khản đặc của Úc Ngạn hoàn toàn bị tiếng nổ át đi.

Chiêu Nhiên hoàn toàn hóa thành quái vật nhiều tay, máu thịt của anh bốc cháy trên bộ xương, máu nóng sôi sục dưới chân thành một vũng bùn, giống như những giọt sáp nhỏ xuống liên tục từ ngọn nến đang cháy.

Đạn pháo dị hạch nặng nề va chạm vào bộ xương của Chiêu Nhiên, thanh máu còn lại của anh bị oanh tạc từng tấc từng tấc đến cạn kiệt.

“Đừng, đừng chết. Nhà ảo thuật vẫn còn sống, nếu anh chết thì Chiêu Nhiên bốn năm sau cũng sẽ biến mất theo…” Úc Ngạn được bảo vệ trong không gian hình lồng được tạo bởi xương sườn và vô số cánh tay xương của quái vật, sinh vật hóa xương khổng lồ vẫn đang thở.

“Em không nên đến, không nên tự ý tìm kiếm ảo cảnh con thuyền đắm, nên nghe lời anh không chạy lung tung,” Úc Ngạn ôm chặt một trong những cánh tay xương của quái vật, cố gắng muốn thay anh chịu chút đau rát, “Chắc chắn là em đã làm hỏng việc gì đó, không nên trở thành thế này.”

“Em đến để cứu anh sao.” Giọng nói trầm của quái vật giống như thú dữ bị thương đang gầm gừ.

Thanh máu giảm đến mức cuối cùng thì đột nhiên dừng lại, dù pháo lửa và khói thuốc có hủy diệt anh thế nào, cột máu đó cũng không bị đánh cạn.

Dưới quả bóng tay xương trắng xuất hiện một vòng tròn vàng, tương tự như hiệu ứng khả năng mà anh thường sử dụng, nhưng lần này hoa văn không phải là đồng hồ mặt trời của đồng hồ bất thường, cũng không phải là vòng quay roulette hay đồ dằng trên lá cờ thần chiến tranh, mà là một bánh răng vàng quay ngược chiều kim đồng hồ.

Cũng là vật thể hình tròn, là khả năng dị hạch của Chiêu Nhiên, Vòng quay vĩnh cửu, chỉ kích hoạt khi cận kề cái chết.

“Khóa máu rồi…” Úc Ngạn thì thầm, kỹ năng này chưa từng thấy, Chiêu Nhiên chưa từng nói qua, cũng chưa bao giờ sử dụng.

Những quả đạn dị hạch đắt tiền đã cạn kiệt, quái vật xương trắng đột ngột mở ra khỏi quả bóng, cánh tay lần lượt rơi xuống đất, Vòng quay vĩnh cửu biến mất, vòng tròn vàng hóa thành lá cờ thần chiến trạnh, linh hồn kỵ sĩ được triệu hồi bay thẳng đến Nặc Lan ở trên boong tàu cao nhất.

Vòng tròn nhỏ bao quanh Nặc Lan, một nữ kỵ sĩ tóc bạc cầm kiếm chữ thập Giáo Hoàng trồi lên khỏi mặt đất, linh hồn kỵ sĩ hợp nhất với Nặc Lan, kỵ sĩ kiếm chữ thập Giáo Hoàng tăng sức mạnh xuyên phá và phá giáp cho đồng minh.

Đinh phá giáp trong tay Nặc Lan xoay một vòng, mũi nhọn chĩa xuống dưới, đâm vào lồng chống đạn hình bán cầu nơi Phương Tín và nhà ảo thuật đang ẩn nấp.

Dị hạch của nhà ảo thuật đã khởi động, hai người chỉ còn vài giây nữa là hoàn thành việc hoán đổi tương lai để trốn khỏi du thuyền, nhưng nhát kiếm này đã xuyên thủng lớp bảo vệ và đầu nhà ảo thuật, máu não văng đầy lên mặt Phương Tín.

“Ư!” Nhà ảo thuật chết không nhắm mắt, hai tay bắt lấy lưỡi kiếm của Nặc Lan, Nặc Lan lạnh lùng rút thanh kiếm ra, chặt đứt luôn ngón tay ông ta.

Ảo thuật tương lai bị phá vỡ, nhà ảo thuật trợn trừng mắt, ngã gục xuống.

“Không chịu nổi một đòn.” Nặc Lan vung kiếm ánh sáng rủ bỏ máu và chất bẩn.

“Kết thúc chưa?” Cô quay đầu nhìn Úc Ngạn, “Phòng ảo đã bị phá vỡ chưa?”

Ánh sáng trên du thuyền chớp tắt, vài đèn chiếu sáng đột ngột tắt, ánh sáng còn lại cũng biến mất, những người ẩn nấp trong các góc boong tàu la hét, rồi im bặt trong sợ hãi, các bà mẹ bịt miệng con mình, sợ tiếng khóc xé tai sẽ dẫn đến cái chết.

Vụ nổ dữ dội đã phá hủy mạng lưới của du thuyền, du thuyền chìm vào sự im lặng.

Sự cố bất ngờ ngắt mạng, lập tức đẩy James và Saranka đang tìm tượng thạch cao trong internet ra ngoài.

“Chị! Chỉ còn một tượng cuối thôi! Tụi em sắp thành công thì bị bật ra!!”

Một tiếng nổ vang lên từ bên trong khoang tàu, không mạnh như đạn pháo, nghe có vẻ uy lực cũng không lớn.

Tiếng nổ tung nhỏ làm Úc Ngạn dựng tóc gáy.

Là vi khuẩn kỵ khí làm tượng thạch cao nổ tung.

Những hạt vô hình màu xanh lá ngay lập tức lan tỏa trong không khí, chính sự gia tăng nồng độ hạt nhỏ này đã phá vỡ giới hạn mà Chiêu Nhiên có thể chịu đựng.

Quái vật xương trắng phát ra tiếng gầm lớn, vung tay hất Úc Ngạn ra xa vài mét, nó nâng cơ thể lên gầm thét, cơ thể liên tục nổ tung ra những sợi kén trắng, lan ra toàn bộ boong tàu.

Quái vật dùng chút lý trí còn sót lại để ép mình đến rìa boong tàu xa khỏi đám đông, nhưng lý trí còn sót lại nhanh chóng bị nhấn chìm trong bản năng hóa kén.

Thanh máu trên đầu Chiêu Nhiên đang nhanh chóng đầy lên, anh nhận được sức mạnh cuồng bạo từ kén, nhưng cơ thể đầy vết thương của anh vẫn chưa trở về hình dáng ban đầu.

Sợi kén mang theo hơi thở bá đạo đẩy lùi những dị thể xung quanh, James và Salanka bị đẩy lại vào búp bê đeo ở bên hông Nặc Lan.

Anh vẫn hóa kén.

Úc Ngạn ngồi phịch xuống đất, trơ mắt nhìn sợi kén của Chiêu Nhiên nuốt chửng cả chiếc du thuyền.

Nhưng chuyện xảy ra quá nhanh, y chưa kịp lấy lại dấu ấn mặt trời, dù có vào kén cũng vô ích, nhưng nếu không ai cản Chiêu Nhiên hóa kén, anh sẽ thoát xác như Nữ Bọ Cạp, sống được sáu giờ rồi chết theo lẽ tự nhiên, biến mất vĩnh viễn.

Lịch sử đang tái hiện trong phòng ảo, tự động điều chỉnh kết cục của năm đó.

“Nghĩ nhanh lên,” Úc Ngạn nhắm mắt lại gõ vào đầu mình, chắc chắn vẫn còn cách nào đó, vì đây là phòng ảo của Chiêu Nhiên, có lẽ ngăn hóa kén không phải là điều Chiêu Nhiên mong muốn nhất.

Vậy thì có điều gì không thể cứu vãn trong tâm trí Chiêu Nhiên mà anh muốn hoàn thành không.

Đặt mình vào vị trí của Chiêu Nhiên mà suy nghĩ.

Tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh phá vỡ dòng suy nghĩ của Úc Ngạn, y cáu kỉnh tìm kiếm nguồn gốc tiếng ồn, một bà mẹ mắt đẫm lệ đang cố gắng bịt miệng đứa bé, sợ hãi trốn vào bóng tối.

Thì ra là vậy.

Đó mới là điều mà Chiêu Nhiên muốn cứu vãn nhất.

Là những người bình thường mà y ghét nhất, ồn ào, hỗn loạn, tham lam, vô tổ chức, chết trên du thuyền, chết dưới lớp kén của Chiêu Nhiên.

“Thật đáng ghét.” Úc Ngạn căm hận nắm chặt một mảnh vỡ trên đất, đứng dậy vẫy tay gọi Nặc Lan, “Chị Tiểu Lan, lại đây chặn kén của anh ấy!”

“Gì cơ?” Nặc Lan nhảy từ trên cao xuống, theo hướng dẫn của Úc Ngạn cắm ngược đinh phá kén xuống boong tàu, chặn giữa đám đông và những sợi kén lan ra.

Sợi kén chạm vào kiếm ánh sáng, lập tức bị chặn lại như gặp phải một rào chắn, đinh phá kén trở thành một cột mốc bảo vệ du khách, lớp kén phồng lên liên tục, nhưng vẫn không thể vượt qua vị trí thanh kiếm cắm xuống, dần dần bao bọc và phong tỏa quái vật xương trắng đang gầm thét trong vỏ kén.

Mọi người thoát hiểm trong gang tấc, bùng nổ tiếng khóc lóc và reo hò, Úc Ngạn đứng ở trung tâm boong tàu, kiệt sức đến mức lảo đảo.

Đây là kết cục của phòng ảo sao? Không ai cứu vớt anh, quái vật cô độc chết đi trong cơn điên loạn, mọi người thoát chết, vui mừng vì sự sống mới.

Máy phân tích lưu trữ hạch trên thắt lưng của Úc Ngạn phát ra âm thanh cảnh báo, Úc Ngạn mở nắp hộp, nhìn thấy hạch nghề nghiệp – nhà ảo thuật bên trong đang lặng lẽ lấp lóe.

Hạch mà trước đó không thể gắn vào, gần như đã bị Úc Ngạn quên lãng, đây là hạch mà Chiêu Nhiên lấy được từ con nuôi của Charlie, Ryan Hanna, quái vật ngu ngốc tặng lại cho y như một món quà hòa giải.

Thi thể của nhà ảo thuật Charlie nằm trên ở boong trên, hạch nghề nghiệp – nhà ảo thuật trên cổ tay ông ta tự động rơi ra, lơ lửng bay lên không trung.

Úc Ngạn lấy hạch nghề nghiệp – nhà ảo thuật trong máy phân tích lưu trữ hạch ra, thử đặt vào lòng bàn tay, hai hạch bắt đầu cộng hưởng, tần suất nhấp nháy dần đồng bộ, tự động lơ lửng bên cạnh nhau.

Một hạch từ tương lai, một hạch từ quá khứ, xuất hiện cùng lúc trong không gian hiện tại, đột nhiên bay lên cao, hoán đổi vị trí, như đèn chiếu rải ánh sáng bạc xuống, mỗi hạch bao phủ một nửa boong tàu.

Dựa vào đường phân chia của ánh sáng, một nửa của du thuyền nhanh chóng lão hóa, lan can rỉ sét, sàn tàu ẩm ướt vểnh lên, lớp sơn bong tróc, lộ ra những màu sắc loang lổ.

Chiếc du thuyền khổng lồ bị chia thành hai nửa, cảnh tượng của tương lai và quá khứ ghép nối lại với nhau.

Tiểu Ngạn và Chiêu Nhiên đứng trên boong tàu cũ nát của tương lai, nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu này, mặt mày ngơ ngác.

Nặc Lan đứng bên cạnh Đinh Phá Kén, nhìn trái rồi nhìn phải: “Này, hai Úc Ngạn… hai Tổ trưởng Chiêu?”

“Chiêu Nhiên ——!” Tiểu Ngạn hét lên với chiếc kén đang nhúc nhích ở góc xa của boong tàu, sau đó chạy như bay qua đó, cậu thiếu niên đầy thương tích băng qua ranh giới giữa tương lai và quá khứ, biến thành một bóng mờ xuyên qua cơ thể Úc Ngạn, dấu ấn mặt trời trên người cậu phát ra ánh sáng rực rỡ, cậu lao mình vào trong vỏ kén mà không chút do dự.

Cậu nhất định phải vào trong vỏ kén, dù không có khả năng giết chết Chiêu Nhiên, cũng phải làm rối loạn quá trình thoát xác tự nhiên của anh.

Ký ức của quá khứ ùa về trong khoảnh khắc hai người gặp nhau, khiến đầu Úc Ngạn đau như búa bổ, y loạng choạng ngã xuống, rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.

Chiêu Nhiên ôm y vào lòng, cúi đầu áp mặt vào khuôn mặt của linh tinh nhỏ vừa trở về từ cuộc du hành thời gian, mặt vui mừng vì tìm lại được người thân yêu: “Em muốn chết sao? Chạy lung tung vào phòng ảo cấp cao, đúng là đáng bị mắng mà…”

Úc Ngạn vùi đầu vào ngực Chiêu Nhiên, dùng áo anh lau nước mũi, nghẹn ngào nỉ non:

“Em nhớ ra rồi.”

Y chạm vào vết sẹo cũ trên ngực Chiêu Nhiên qua lớp áo sơ mi mỏng: “Vòng quay vĩnh cửu, hạch hồi sinh của anh đâu rồi?”

Bàn tay Chiêu Nhiên đang vuốt ve đầu y khựng lại một chút, rồi vuốt từ đỉnh đầu xuống má y, chỉ vào trái tim của Úc Ngạn.