[Esports] Đừng Câu Nữa

Chương 16: Bọn họ đều nói tôi không phải là người tốt



Hiện tại điện thoại của mình phải đem đi sửa và bên đó người ta báo mình tận 1 tháng í. Từ bữa mình gửi điện thoại tới nay đã được 1 tuần rùi mà bây giờ bản thảo mình chỉ còn chương 16 này và nữa chương 17 là hết. Nên có thể tới khi điện thoại sửa xong mới có thể dịch đăng lên cho mọi người xem được. Mọi người đợi mình nha tới khi lấy điện thoại về được thì mình bão chương cho mọi người nên hãy bình chọn cho mình nhiều lên nha.

Sẳn đây mình xin nói bên web truyenhd, truyendx nói chunng những web và app của truyenhd nha. Lấy tiểu thuyết của người ta thì ghi rõ nguồn hộ thứ vừa ăn cắp vừa la làng, giỏi thì tự dịch đi thử tao không dịch xem chúng mày có chương nào đăng không, có gì bất mãn thì nói trực tiếp với tao.

Đây là những lời mình bức xúc nên muốn nói, các bạn thử nghĩ mình bỏ công bỏ sức ra dịch không nhận lại được gì mà còn bị ăn cắp, chỉnh nguồn. Hi vọng các bạn đừng vào những app lậu và web lậu để đọc nữa hãy ủng hộ chính chủ và công sức mà những bạn edit, các nhóm dịch nha.

Mình cảm ơn mọi người đã đọc, mình xin lỗi vì mọi người đã làm phiền mọi người.

- ----------------------------

Khi Trình Ngạn Sinh chạy đi, cậu ta còn không quên đóng cửa lại.

Căn phòng lập tức bao phủ bởi sự im lặng.

Mặt trời vẫn còn chưa sáng hẳn, trong phòng không có đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt bên ngoài chiếu vào, phác họa hình dáng của người trong lòng anh.

Cho dù là một người chưa bao giờ uống rượu như Cố Viên, cũng có thể biết Tô Triết Dạ thực sự đã say.

Giống như một yêu tinh quyến rũ trong truyện cổ tích, cả người giống như không có xương cốt, toàn thân đều dựa vào anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đặt trên vai anh, mái tóc dài mượt mà của cậu chạm qua ngón tay như thác nước.

Hai người thân cận đến mức đôi môi của thiếu niên dường như hôn lên cổ anh.

Ngay cả hơi thở ấm áp cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Chỉ là mùi hoa quen thuộc đã không còn nữa, mà thay vào đó là mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, có hơi hăng.

Cố Viên cúp mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm cái gáy trắng như tuyết của Tô Triết Dạ một lát, nhẹ nhàng nói: "Triết Dạ."

Thiếu niên trong lòng vô thức vặn vẹo cơ thể.

"Đội trưởng Cố."

Giọng cậu khàn khàn: "Em đau dạ dày."

Cố Viên nhẹ giọng nói: "Đau dạ dày còn đi uống rượu à?"

Tô Triết Dạ nhận ra giọng nói của Cố Viên tràn đầy tức giận.

Sau hai giây im lặng, cậu thì thầm: "Em buồn."

Vẻ mặt Cố Viên sững sờ.

Có lẽ vì đã quen nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo và mạnh mẽ của thiếu niên, hoặc có lẽ do tâm trạng của cậu không được tốt, giọng điệu của Cố Viên lập tức dịu lại: "Em ngồi trên ghế sofa một lát, tôi đi nấu cháo cho em."

"Không muốn."

Tô Triết Dạ lẩm bẩm: "Em buồn ngủ, muốn đi ngủ."

Cố Viên khẽ thở dài: "Trước khi uống em đã uống thuốc dạ dày chưa?"

Tô Triết Dạ gật đầu.

Cố Viên suy nghĩ một lát: "Căn cứ cũng có thuốc. Em đợi tôi một chút, tôi đi pha ly mật ong và lấy thuốc dạ dày cho em."

Tô Triết Dạ: "Được."

Cố Viên đỡ thiếu niên, bảo cậu ngồi vào bàn ăn, lại dặn dò: "Đừng chạy lung tung, một lát tôi sẽ quay lại."

Tô Triết Dạ tất nhiên cũng không muốn đi lung tung.

Cậu đặt tay lên bàn, chống cằm mỉm cười với Cố Viên.

Nụ cười trong trẻo, đã mất đi vẻ mỉa mai vốn luôn ẩn chứa trước đây, đuôi mắt cong lên, đẹp đến nghẹt thở, đồng thời lộ ra chút ngây thơ thuần khiết.

Cố Viên đột nhiên nhớ tới những đánh giá của nước hoa Dạ Lý Hương mà mình đã tìm kiếm trên internet hồi tối trước khi ngủ.

【Đối với hầu hết các thương hiệu sản xuất nước hoa, Dạ lý Hương là biểu tưởng của dục vọng. Qua những bàn tay chế tạo, loại hương này được gắn liền với sự quyến rũ và cám dỗ. Tuy nhiên Diptyque đã khám phá ra được sự tươi mát và tinh khiết của những bông hoa trắng, kết hợp với hương thơn quý phái của hoa hồng, tạo nên phong cách độc đáo cho Dạ Lý Hương.

- ----Bởi vì đan xen giữa sự thuần khiết và quyến rũ, nên nó là nữ thần hoàn hảo trong trái tim của đàn ông.】

Chẳng trách Tô Triết Dạ lại yêu thích như vậy.

Cũng giống như anh.

Chỉ là...........

Người này có phải khi say sẽ đối với ai cũng cười như này.

Vừa rồi khi anh đi xuống lầu, anh nghe thấy tiếng động ở ổ khóa, nên tiếng lại gần nhìn xem.

Sau đó cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, Cố Viên nhìn thấy Tô Triết Dạ dựa nữa người vào người Trình Ngạn Sinh.

- --Mí mắt thiếu niên hơi rũ xuống, lông mi như cách bướm khẽ run lên, cậu đang lắng nghe Trình Ngạn Sinh nói, trên môi nở nụ cười nhạt.

Chắc vậy.

Cậu và Trình Ngạn Sinh quen thuộc đến mức cậu mỉm cười chỉ là điều bình thường.

Cố Viên nhìn chỗ khác, đi vào phòng bếp.

Hai phút sau, cầm nước mật ong và thuốc, anh bước ra ngoài.

Tô Triết Dạ vẫn chống cằm, tay còn lại chán nản nghich tóc, ánh mắt trống rỗng không biết đang nhìn cái gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngước mắt lên, đôi mắt sáng màu lại tràn ngập ý cười.

Cố Viên giật mình một lát.

Tô Triết Dạ chậm rãi đứng thẳng dậy.

Cố Viên lấy ra ba viên thuốc bỏ vào lòng bàn tay, đưa cho cậu cùng với cốc nước: "Nóng, uống từ từ."

Ai biết Tô Triết Dạ lại bắt đầu cáu kỉnh: "Em không muốn uống thuốc."

Cố Viên nhẹ nhàng nói: "Bảo vệ dạ dày, nghe lời."

Tô Triết Dạ ngẩng mặt lên, giọng điệu mơ hồ: "Anh đút em."

Cố Viên sững sờ một giây: "Cái gì?"

Anh nhìn vào thiếu niên ánh mắt đang rũ xuống: "Quả nhiên anh chỉ ép em uống thuốc, anh chỉ muốn em uống thuốc, mà không quan tâm đến cảm xúc của em chút nào."

Trái tim anh run lên, Cố Viên không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Tô Triết Dạ.

Nhìn vào đôi mắt trong veo quyến rũ kia tựa hồ có chút ủy khuất, Cố Viên thỏa hiệp đứng bên cạnh Tô Triết Dạ: "Được, tôi đút em."

Tô Triết Dạ cong mắt, môi mỏng khẽ mở.

Biết cậu không thích uống thuốc, sợ khó nuốt, Cố Viên đút từng viên.

Đợi viên thuốc đầu tiên nuốt vào, mới đút viên thứ hai.

Mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp, nhưng khi Cố Viên đút viên thuốc thứ ba vào miệng Tô Triết Dạ, cậu đột nhiên ngậm miệng lại.

Ngón tay anh đột nhiên bị bao phủ bởi đôi môi ấm áp, anh có thể cảm nhận được một chút đau đớn khi hai chiếc răng nanh cắn trúng.

Cố Viên sửng sốt.

Cùng lúc đó, Tô Triết Dạ ngước mắt lên.

Mặc dù ánh mắt vẫn bị bao phủ bởi một tầng sương mù, nhưng ánh sáng trong mắt đã trở lại, tràn ngập sự quyến rũ.

Em ấy không say?!

Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Viên.

Nhưng giây tiếp theo, anh không có tâm tư để suy nghĩ về điều đó.

Bởi vì đầu lưỡi Tô Triết Dạ chạm nhẹ, liếm đầu ngón tay của anh.

Thẩn thể Cố Viên đột nhiên run lên.

Anh chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, hoàn toàn choáng váng, quên rút ngón tay về.

Thế là ngón trỏ bị Tô Triết Dạ nắm lấy, liếm hết lần này đến lần khác.

Cảm giác tê dại nổi lên, giống như một dòng điện đánh vào tất cả các bộ phận trên cơ thể anh.

Nhưng sự phấn khích không chỉ dừng lại ở đó.

Bởi vì hai người dang nhìn nhau, Cố Viên vẫn ở chỗ cao, anh có thể thấy rõ hai ngón tay của mình đang bị ngậm trong miệng của Tô Triết Dạ.

Mơ hồ và gợi tình.

Lúc sau, Cố Viên cuối cùng cũng tỉnh lại, vội vàng rút tay về.

"TÔ TRIẾT DẠ."

Anh hạ giọng, giọng nói hơi khàn lộ ra sự tức giận, đọc tên thiếu niên từng chữ một.

Nhưng Tô Triết Dạ như thể không nghe thấy, vẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cổ họng cuộn lên nuốt viên thuốc tội lỗi.

Sau đó trong tầm mắt của Cố Viên, cậu lè lưỡi liếm khóe môi.

Tô Triết Dạ đột nhiên đứng dậy.

"Đội trưởng Cố."

Cậu tiến lên một bước, đến gần bên mặt Cố Viên.

Hơi thở xen lẫn mùi rượu phả vào tai Cố Viên, giọng nói của thiếu niên vẫn còn mơ hồ, kéo dài một hồi.

"Bọn họ đều nói tôi không phải là người tốt, tại sao anh không tin."

Nói xong, cậu cầm lấy nước mật ong trên bàn, nâng lên như đang nâng ly rượu, sau đó đi ngang qua Cố Viên, đi lên lầu.

Tai đều đỏ.

Tô Triết Dạ hơi nhếch khóe môi.

Tâm trạng không vui vừa rồi đã bị cuốn đi ngay trong tích tắc.

Bộ dạng đội trưởng Cố tức giận..........

Thật dễ thương.