Tuy rằng hỏi người ta đi đâu là chuyện không lễ phép, dù hiện tại bọn họ là vợ chồng trên giấy tờ nhưng cũng không thân mật đến mấy.
Nhưng ——
Lận Châu nhớ tới một ít tin tức gần đây, cuối cùng vẫn là nhíu mày, lắm miệng hỏi, "Đi làm cái gì?"
Diệp Phù Dư ngược lại cũng không nghĩ nhiều, ăn ngay nói thật, "Có thể là đi đánh nhau á."
Lận Châu: "?"
Biểu tình kỳ quái nhìn chằm chằm tiểu hồ ly, cũng không biết có phải tác dụng hay không, anh vậy mà nhìn thấy hai chữ "vô tội" trên mặt tiểu hồ ly kia.
Lận Châu lâm vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, anh mới hỏi, "Có cần giúp đỡ không? Cách vách, nhà số 009 là một con sư tử, cậu ta ở thế giới con người là một vận động viên quyền anh."
Nghĩ một lát lại nói, "Cô tìm Kim Mân cũng được, đừng thấy cậu ta chỉ là hamster, hàng xóm của Kim Mân là một con rùa già, mai đủ cứng, đánh không lại liền cùng ông ta chui vào mai trốn."
Tiểu hồ ly cẩn thận suy xét một chút, cảm thấy bản lĩnh của chính mình thật ra cũng không tồi, hơn nữa làm phiền người không quen biết cũng không nên.
Cuối cùng, cô lắc đầu, "Không cần đâu, người tôi đi gặp là người thường, không có gì đáng ngại."
Nghe Diệp Phù Dư nói vậy, Lận Châu tự nhiên không có gì để nói.
Cúp cuộc gọi video không bao lâu, anh liền gửi một tin nhắn cho Diệp Phù Dư, nói buổi sáng ngày mai Kim Mân sẽ tới, cô chỉ cần để cửa mở là được.
Nhìn thấy tin nhắn, hai móng vuốt của tiểu hồ ly chống chiếc cằm nhòn nhọn, thầm nghĩ Lận Châu tin tưởng cô thiệt nha, hoàn toàn không lo lắng kịch bản ở trong tay cô bị tiết lộ ra ngoài.
Cô "ngao" một tiếng, gặm chiếc điện thoại đã tối đen đi về phòng ngủ.
*
Sáng hôm sau, Diệp Phù Dư mới rời giường không bao lâu, đứng trong hoa viên đang suy nghĩ có nên lại hóa thành hái hoa tặc hay không, thì Kim Mân tới rồi.
Vậy mới nói, có thể kết bạn với loại đàn ông đến lông rùa cũng bắt bẻ như Lận Châu, giá trị nhan sắc cũng sẽ không tệ.
Kim Mân chính là như vậy. Vị đạo diễn thiên tài trẻ tuổi này cùng lắm chỉ hai bảy hai tám tuổi, đôi mắt đen nhánh, dù không nói lời nào mà chỉ đứng đó cũng là một cảnh đẹp.
Kim Mân vẫy tay với Diệp Phù Dư.
"Đây là kịch bản của Lận Châu." Kim Mân mỉm cười, bộ dạng ôn hòa thanh nhã có chút không giống con hamster liên tục móc quả hạch ra gặm hôm qua, "Hôm nay tôi phải ra ngoài một chuyến, một tuần không trở về, cho nên chỉ đành làm phiền cô."
"Không thành vấn đề, chuyện nhỏ cũng không tốn sức gì", Diệp Phù Dư cười cười.
Kim Mân đem một loạt biểu tình của cô thu vào trong mắt, ánh mắt hơi lóe lên.
Nhất tộc hồ ly, nổi tiếng xinh đẹp tuyệt trần.
Xưa có Đắc Kỷ, mê hoặc Trụ Vương.
Mà những hồ ly tinh Mà Kim Mân từng gặp qua, bộ dạng yêu diễm tục khí* hơn nhiều so với Diệp Phù Dư.
tục khí*: dung tục, lòe loẹt, không cao nhã
Vẫn là nhìn Diệp Phù Dư cảm thấy tương đối dễ chịu.
Tâm tư xoay chuyển một vòng, Kim Mân bỗng nhiên nói, "Gần đây có đoàn phim nào muốn hợp tác với cô không?"
Diệp Phù Dư chớp chớp mắt, lắc đầu. Trong lòng thầm nghĩ ——
Cô và công ty quản lý thiếu chút nữa tả xung hữu đột, công ty còn đồng ý nâng đỡ cô sao? Nằm mơ cũng không đẹp vậy.
Ngón tay sờ mũi, cô hơi ngượng ngùng, "Tôi ở công ty không được sủng ái cho lắm, lúc này công ty chắc là sẽ không sắp xếp hoạt động cho tôi."
Kim Mân gật đầu, lại từ phía sau lấy ra một quyển sổ, "Cô đem về xem thử, nếu có hứng thú với nhân vật này thì gọi điện thoại cho tôi."
---
Editor có lời muốn nói:
我只想给你给你宠爱
这算不算不算爱
我还还还搞不明白~ ♫♪♪