Fanboy Của Hàm Quang Quân

Chương 2



Ngụy Vô Tiện đứng ở đó ngây ngốc một hồi lâu, lầm bầm thử vài cái "...."

"Trời ơi cái quần đùi gì đây? chẳng trách sao lại one-hit vi phạm một lèo như thế" hắn tiếp tục lầm bầm.

Tự dưng nghĩ đến viễn cảnh chép gia quy, tay cầm Tùy Tiện khẽ rung lên.

"Dẹp.... ông đây tu chứ không có ngu, rồi sau này lên tận 4000 gia quy còn thêm cái kiểu phạt vừa trồng cây chuối vừa chép....."

Hắn càng nói thì sắc mặt hắn càng đen, khóe môi càng giật lợi hại.

"Tùy Tiện à.... tao nghĩ.... chúng ta nên chung họ được rồi. Đứa Tùy Tiện đứa Tùy Hứng.... chắc cũng được ha"

"Hử? hóa ra giờ Mão thức giờ Hợi ngủ là có thật? =.=! kiểu này chán chết"

"Bây giờ là đã giờ Dậu, mà Vân Thâm Bất Tri Xứ lại cấm đi đêm....hmm" Ngụy Vô Tiện đăm chiêu sờ sờ cằm, suy nghĩ thông suốt hắn híp mắt cười gian tự giác đi về phòng của mình.

Hình như hắn không để ý.... có một người nào đó vẫn luôn quan sát hắn từ xa. Nhìn một tên ngốc nào đó đứng trước gia quy mà lầm bầm gì đó không rõ, có chút...đáng yêu nhỉ?

Trở về phòng đầu tiên Ngụy Vô Sỉ lao vào việc đi tắm rửa cơ thể, đừng đùa chứ ở bên ngoài sáng giờ mà không đi tắm là không được đâu nhé? hắn bị bệnh sạch sẽ đấy.

Tắm xong, hắn sắp xếp y phục mà treo lên và dọn dẹp căn phòng một chút. Trong lúc làm việc hắn tự ngân nga  ca khúc Battle Hymn Of Kings còn cơ thể vô thức nhảy theo. Nhìn lại một lần nữa, khóe môi Ngụy Vô Tiện cong lên, tự rót cho mình cốc trà mà uống.

"Cũng không tồi, mà không ngon bằng Thiên Tử Tiếu"

"Sắp tới giờ dùng bữa tối rồi nhỉ? đi dạo kiếm sư tỷ và Giang Trừng xem"

"Thức ăn Cô Tô sợ là nhạt nhẽo, lát ăn qua loa rồi xuống núi kiếm gì đó ăn vặt rồi mua Thiên Tử Tiếu uống"

Như thế cũng không tính là trốn đi đêm đi.

Khi mà đụng đũa thực sự, Ngụy Vô Tiện cố gắng nhịn cảm giác muốn thêm nước tương hoặc thêm muối.

Nhạt quá!

Hắn ăn nhanh cho xong mới nhẹ nhàng quay sang nhìn những đệ tử Vân Mộng khác, họ vẫn ăn bình thường mà mặt không biến sắc. Ngược lại, bọn họ mới thấy đại sư huynh ăn không biến sắc nhất.

Mà cũng không thấy idol mình đâu nhỉ?

"..."

Đợi mọi người ăn xong, hắn mới dám ra ngoài lẻn xuống trấn mua một vò Thiên Tử Tiếu và hai vò Bách Hương Quả. Riêng vò Thiên Tử Tiếu hắn uống hết đem bình giấu thu nhỏ lại và giấu đi tỏng người, còn vò Bách Hương Quả hắn uống một chút để nhớ vị. Bình tĩnh so sánh, đúng là có chút giống nhau. Ban đêm khó mà nhận ra là Thiên Tử Tiếu hay là Bách Hương Quả nha~

"Nguyên tác vẫn là nguyên tác, cái nào tuân được thì ta tuân, lách được thì ta sẽ lách"

Ngụy Vô Sỉ trở về sớm một chút, không uổng công hắn canh giờ. Vậy là ngồi trên vách tường hóng gió ngắm trang được nửa nén nhang thì kết giới mới bắt đầu giăng.

"Phù... vậy đỡ đi một tấm bùa" khóe môi hắn cong lên, nhẹ nhàng mà bay nhảy vào trong.

Nhìn vách tường quen thuộc trước mắt, trong đầu nhớ lại kịch bản lúc này trái tim hưng phấn không thôi.

Ngụy Vô Tiện dùng kinh công nhảy lên vách tường, ngăn cách giữa Vân Thâm Bất Tri Xứ và bên ngoài. Hắn khui một bình mà uống, vờ như có như không mà không nhìn vị trí góc nào đó có vị idol nào đó.

"Bách Hương Quả vị ngọt dịu kèm theo một chút chua, kèm theo miếng đào ngọt ngọt ăn rất vừa miệng a~"

Ánh mắt vô tình nhìn sang Lam nhị công tử, ôm tim một cái "Vị ca ca này... ngươi làm ta đau tim đấy, sao ngươi ở đây?"

"...."

Nhìn ánh mắt người kia tập trung nhìn vào bình nước của mình, tự dưng muốn trêu idol một tí, hắn cười hề hề giơ tay đưa cho người kia một vò "Thiên Tử Tiếu ta đưa ngươi một vò, coi như không thấy ta nha"

Idol hắn vẫn bất động thanh sắc, Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà làm trò con bò.... bước lên vài bước huơ huơ tay tưởng đâu người kia là một bức tượng sáp đem ra hù hắn.

"Ngươi không thú vị như ta tưởng...." Ngụy Vô Tiện bĩu môi lầm bầm, xoay lưng bỏ đi về chỗ cũ mà ngồi tiếp tục nhâm nhi bình Bách Hương Quả.

Uống hết một bình hắn lau sạch nước bên khóe môi, Ngụy Vô Tiện khui bình kia thì người giám sát mới hành động lao nhanh tới Ngụy Vô Tiện "Thứ nhất Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, thứ hai mua chuộc người thi hành nhiệm vụ..... tội lại thêm một bậc"

Thân thủ hắn nhanh nhẹn hoàn toàn thoát được những đòn tấn công của Lam nhị công tử, Ngụy Vô Tiện muốn thử hắn nên không hề rút Tùy Tiện ra, hắn vừa né vừa cong khóe môi miệng luôn trêu chọc vị kia.

"Ây da.... ngươi sao không nói lí gì hết vậy? ta nói nó là Thiên Tử Tiếu ngươi liền xem nó là thật sao?"

Lam Vong Cơ "Nhiều lời!"

Y ngạc nhiên, vì lần đầu trong đời có người né tránh được những chiêu thức của mình. Rốt cuộc người này là ai?

"Không trêu ngươi nữa, ta mệt rồi! Gặp lại ở giảng đường nha"

"Còn nữa.... ta uống Bách Hương Quả chứ không phải Thiên Tử Tiếu"

Ngụy Vô Tiện thấy mình hơi mệt rồi, cơ thể hắn vẫn chưa quen nơi này lắm nên cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng mai dậy sớm a~

Y không tin, nháy mắt cảm giác mình bị trêu chọc tức giận mà cấm ngôn người kia.

Hắn trợn mắt "ưm...ưm..." Cmn Lam Vong Cơ ngươi cấm ngôn ta?

Người kia bức hắn xuống dưới lạnh lùng nói "Theo ta về lãnh phạt"

Ngụy Vô Tiện "...."

Hắn nhất quyết không chịu, bị người kia túm gáy đối mặt với tấm bia khắc 3000 gia quy. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện hừ lạnh trong lòng: Idol vừa thú vị mà cũng vừa vô vị, nên làm gì tiếp đây?

"Ưm....ưm....ưm...."Ngụy Vô Sỉ hết khua tay múa chân, tuy nhiên ý tứ rất rõ Lam nhị ca ca chắc chắn hiểu được đó chính là ta.không.chép.gia.quy.

Hai giây sau đó, ai đó bị túm đi gặp Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần. Ngụy fanboy hành lễ xong không còn muốn gáy nữa mà muốn trực tiếp trở về nhà.

Lam Hi Thần nhìn cái bộ dáng bỏ của mà chạy lấy người đành cười nhẹ "Ngụy công tử..... sắp tới giờ giới nghiêm rồi, công tử muốn về phòng sao?"

"Ưm....ưm....ưm"

Trạch Vu Quân.... ngài mau giải cấm ngôn giúp ta.

"Vong Cơ đệ giải cấm ngôn cho Ngụy công tử đi"

"Tại hạ Ngụy Vô Tiện đệ tử Vân Mộng Giang Thị! Bái kiến Lam tiên sinh, Trạch Vu Quân" Hắn theo thói quen của cơ thể này mà nhanh chóng hành lễ với hai người họ.

Lam Khải Nhân vuốt râu, trả lời "Ừm! Lam Trạm, đêm khuya ngươi mang hắn tới đây làm gì?"

Y hành lễ đáp "Bẩm thúc phụ, hắn ngang nhiên ngồi trên thành tường vi phạm gia quy: mua chuộc lẫn cản trở người thi hành nhiệm vụ, sau bữa tối lẻn ra ngoài, uống Thiên Tử Tiếu trong phạm vi Cô Tô Lam Thị"

"Hức..... hắn bắt nạt ta, Lam tông chủ.... ta đây thèm Bách Hương Quả, ngồi trên mái nhà uống một chút hắn vậy mà làm bể một vò của ta"

Lam Vong Cơ "....."

"Huynh trưởng, thúc phụ.... nãy hắn nói là Thiên Tử Tiếu mà Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu"

Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đương nhiên biết Lam Vong Cơ nhà họ chắc chắn sẽ không nói dối, lần đầu hắn vì một người mà nói một câu dài như thế thật sự là thụ sủng nhược kinh rồi.

Ngụy fanboy đưa hai vò Bách Hương Quả một vò còn nguyên và một còn lại những mảnh vỡ, trong lòng vui vẻ ăn dưa, bề ngoài bày bộ dạng hơi uất ức.

Hai người kia nhìn nhau, lại nhìn tai Lam Vong Cơ đỏ ửng vì tức giận không cần hỏi cũng biết là y bị trêu chọc rồi. Ban đêm mà so sánh vò Thiên Tử Tiếu và Bách Hương Quả thật sự rất dễ nhầm, nên cho người đổi mẫu mã rồi.

Ngụy Vô Tiện từ đầu vẫn luôn quan sát idol mình, nhìn y như vậy thấy đủ rồi không trêu chọc nữa ngoan ngoãn thưa "Ngụy Anh, lần đầu đến Vân Thấm Bất Tri Xứ có nhiều điều chưa quen nên chắc chắc sẽ vô tình phạm phải những điều kiêng kị, đệ tử thừa nhận là có *nhìn Lam Vong Cơ* một chút cản trở người thi hành gác đêm. Đệ tử thỉnh Lam tiên sinh, ban phạt ạ"

Làm người đôi khi nên lươn lẹo một tí, chắc cũng không chết đâu nhỉ? - Ngụy Vô Tiện nghĩ.

Trạch Vu Quân im lặng, khóe môi vẫn không ngừng cong lên. Ngụy công tử này đúng là miệng lưỡi lanh lợi thật, y nhìn sang sư đệ nhà mình chợt nhớ hồi nãy hai người họ tỉ thí ngang tài ngang sức. Có Ngụy công tử ở đây chắc là sư đệ nhà mình sẽ không cô đơn đâu nhỉ?

"Vậy được, ngươi chép Lễ tắc thiên 50 lần cho ta!"

Ngụy Vô Tiện thụ sủng nhược kinh, hắn đương nhiên nhớ bản gốc chép 100 lần, vậy mà tới tay hắn còn 50 lần tay cầm Tùy Tiện hơi run nhẹ.

"Vâng! đệ tử xin phép cáo lui!" Hắn vừa xoay lưng, có một luồn gió nhẹ thổi vào phòng đúng ngay vị trí của một cái xác da dẻ tái nhợt trên người còn có rất nhiều gân nổi lên. Điều khác lạ là gân này nó lại là màu đen và rồi cái xác đó bật dậy.

"Lam tiên sinh, tên đó chết rồi sao?" Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc bộ y phục của một tiên môn nào đó không rõ.

Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng thấy lạ, chợt nhớ đến hồi chiều người đưa về vẫn còn sống trên người bị thương đôi chút ít ra không đến nổi nào là chết.

"Thúc phụ...."

Lam Khải Nhân nhìn Lam Hi Thần, y gật đầu, thổi nhẹ một khúc sáo đem cả căn phòng nằm gọn trong kết giới. Trạch Vu Quân cầm nến, dẫn họ vào trong hỏi "Ngụy công tử, ngươi đã từng gặp hắn sao?"

"Hồi chiều ta đi lên có gặp Lam nhị công tử có dẫn vài người đi lên núi, ta có đi ngang qua người này.... xác thực là lúc đó hắn vẫn còn sống" hắn thành thật đáp, cẩn thận quan sát người thanh niên xấu số kia.

"Có điều....ta hoài nghi một chuyện không biết có đúng hay không" Ngụy Vô Tiện đứng khoanh tay, một tay xoa xoa cằm đăm chiêu.

Lam tiên sinh đang quan sát lại một lần nữa nghe Ngụy Vô Tiện nói thế thì ngẩng đầu lên "Ngươi cứ nói"

"Vị huynh đệ này đích thực còn sống, tuy nhiên không rõ vì nguyên nhân gì mà lại như cái xác không hồn. Điều này chứng minh, hắn đã bị biến thành một con rối" Ngụy Vô Tiện sợ mình suy đoán nhầm, nên thử dò đi xét lại mới dám đưa ra phán đoán của mình.

"Ta đã biết.... ngươi về nghỉ ngơi đi"

"Ngụy Anh cáo lui!" Ngụy Vô Tiện hành lễ với cả ba sau đó rời đi trở về phòng mình mà đánh một giấc.

"Hai đứa cũng về nghỉ ngơi đi, trời đã khuya rồi. Có gì mai rồi tính tiếp" Lam Khải Nhân hạ lệnh đuổi người, lão cũng cần nghiên cứu lại một chút rồi đi ngủ.

"Đệ tử cáo lui!"

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ rời khỏi phòng của thúc phụ, nhìn huynh trưởng có đôi lời muốn tâm sự. Lam Vong Cơ chậm rãi đi bên cạnh y, chờ đợi y mở lời.

"Vong Cơ....đệ thấy Ngụy công tử thế nào?"

"Huynh trưởng....ta...."

Nhìn sư đệ mình không biết bắt đầu từ đâu, y mới nói tiếp "Hai đệ cân tài cân sức không phân thắng bại sao?"

Lam Vong Cơ gật đầu "Y từ đầu đã không rút kiếm"

"Ta cảm thấy, nếu được thì đệ cứ làm thân với y một chút. Từ sau khi mẫu thân rời đi, đệ cũng trở nên trầm mặc rất nhiều. Ta và thúc phụ cứ lo đệ sẽ không có một người bầu bạn cho đến hôm nay ta thấy đệ và Ngụy công tử vừa rồi đứng cùng nhau"

Lam Vong Cơ "...."

"Hắn....phiền phức"

"Đệ thực sự thấy vậy sao?"

"Ân" y gật đầu

"Đôi khi mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là thật, đệ cứ nghe theo con tim của chính mình hoặc nghe trực giác của đệ mách bảo. Còn bây giờ chúng ta về thôi, lát đệ ngủ ngon"

Lam Vong Cơ gật đầu, trở về Tĩnh Thất trong đầu suy nghĩ điều gì đó không rõ.

_2810_