Fanboy Của Hàm Quang Quân

Chương 57



"Ngụy Anh, ta đồng ý với ngươi. Ta muốn sinh con cho Lam Hoán"

"Ngươi chắc chắn rồi à?" Ngụy Vô Tiện hỏi lại một lần nữa.

"Ừ! Ta chắc chắn" Giang Vãn Ngâm kiên định gật đầu.

"Tốt! Há miệng"

Di Lăng Lão Tổ mỉm cười, nhét một viên linh đan vào miệng Giang Trừng.

"Nhai đi, chờ đợi trong vòng bảy ngày sau bảy ngày đó cả hai người mà có ân ái thì chắc chắn sẽ có con. Một tuần nữa là ngày giỗ của mẫu thân và phụ thân họ nên ngày mai chúng ta sẽ về Vân Thâm"

Giang đang nhai Trừng linh đan xuýt nghẹn "..."

"À mà lỡ trước đó vài ngày cũng không sao hết, miễn đừng sớm hơn ba ngày là được"

.

.
.

Chiều năm ngày sau họ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngụy Vô Tiện đi cùng Giang Trừng tự giác trở về Tĩnh Thất. Riêng Giang Trừng hướng về phía Hàn Thất.

Lam Hi Thần vừa mở cửa liền gặp vợ mình, y nhẹ nhàng nở một nụ cười gọi hai chữ "Vãn Ngâm ngươi về rồi"

"Ta giúp được gì không? Ngụy Vô Tiện nói ngày mốt sẽ đám giỗ mẫu thân với phụ thân"

"Bên cạnh ta là được, sáng hôm đó chúng ta đi gặp Vong Cơ với Vô Tiện"

Giang Vãn Ngâm gật đầu.

Tối hôm ấy không biết Giang tông chủ bị gì mà cả người hắn nóng nực như có gì đó muốn bức ra ngoài.

Hắn khó chịu cọ cọ vào người Lam Hoán, hô hấp như con cá thiếu nước.

"Hoán~ giúp ta~ ta nóng~ muốn ngươi"

.

.

.

Ngày hôm sau Nguỵ Vô Tiện tới Hàn Thất đi thăm tên nào đó. Nhìn tàn tích của Lam đại để lại hắn chỉ nuốt nước bọt.

"Giỏi ghê.... ngươi sốt kiêm cảm cúm rồi sư muội à"

Giang Vãn Ngâm yếu ớt tựa thành giường, tay cầm cái khăn mềm quay qua chỗ khác xì mũi một cái.

"Đêm qua mấy lần?"

Giang tông chủ trừng mắt nhìn hắn, giơ số ba cho tên sư huynh xem.

"Vất vả rồi, đợi chút đi. Huynh trưởng sắc thuốc còn Lam Trạm nấu cháo cho ngươi rồi"

Nguỵ Vô Tiện đưa ly chanh dây cho đối phương uống, xong bắt hắn nằm xuống đem ly chanh dây đặt lên bàn gần đó.

Lấy trong người ra một miếng dán hạ sốt, nhanh nhẹn tháo lớp bọc bên ngoài đặt lên trán Giang Trừng.

"Ta biết rồi, mà sao có Lam nhị của ngươi nữa?"

"À.... ta cũng thèm cháo nên thôi nhờ y nấu luôn. Muốn nghe sáo chút không?"

"Đừng thổi mấy cái bài paylak là được"

Di Lăng Lão Tổ gật đầu, ừ một tiếng kêu Giang Trừng nhắm mắt lại, triệu hồi Trần Tình bản trắng và đen xoay một vòng mà tấu Tẩy Hoa.

Linh đan mà hắn đưa cho Giang Trừng nuốt lúc trước được trích từ ba giọt máu pha lẫn ba giọt nước mắt của hắn mà ra.

Vì sao ư?

Máu của Di Lăng Lão Tổ mang tính âm, riêng mỗi giọt nước mắt là mang tính dương. Âm dương hòa hợp lại mới ngăn cho Giang Trừng và đứa bé không bị shock linh khí lẫn âm khí.

Kể từ khi sư muội nuốt nó, mỗi ngày hắn đều phải thổi tẩy hoa liên tục trong vòng hai nén nhang.

Tiếng sáo vừa dứt, Giang Trừng tạm thời chìm vào giấc ngủ.

Cơ thể Ngụy Vô Tiện lảo đảo một chút, đôi chân vô thức lùi lại phía sau, cái eo vô tình va mạnh vào cạnh bàn khiến cái bàn mém nữa bị lật. Mà theo kinh nghiệm đọc BL cho hay mấy tiểu thụ chỉ cần va chạm nhẹ thôi là y như rằng.... chắc chắc sẽ bị bầm.

Hắn cắn răng hít sâu một hơi, mà rưng rưng nước mắt.

Tiên sư bà tác giả, hành ông quá :v

Xui thay cho hắn lúc đó, Hàm Quang Quân và Trạch Vu Quân vừa bước vào. Không cần nói cũng biết là phu quân ai đó đau lòng ai đó tiến lại đỡ ai đó ngồi vào ghế.

Trạch Vu Quân dở khóc dở cười, đặt nhẹ mâm thức ăn lẫn thuốc lên bàn lại nhìn sang phu nhân mình vừa mở mắt lại nhìn bọn họ.

"Ngụy Vô Tiện ngươi... sao lại ôm eo? Mùi tanh?"

Kẻ bị gọi tên trợn mắt, mũi chó à? Sao thính vậy?

"Ngươi nói bậy gì đó?" Ngụy Vô Tiện kiềm chế sự rùng mình, chớp mắt nhìn Lam Vong Cơ.

May mà không nhe răng trợn mắt.

Đến tối hôm đó hắn một lần nữa đi tắm hắn liền biết mình sai rồi. Giờ mới là nhe răng trợn mắt thật này, không chỉ bầm thôi đâu mà còn rỉ chút máu nữa.

Bởi vì vậy hắn tắm nhanh, chỉ mặc độc nhất cái trung y lượn qua lượn lại trong Tĩnh Thất.

Hai đứa nhỏ hôm nay đặc biệt được đưa đến bên thúc phụ rồi. Ông ấy rất thích giữ cháu, ông ấy còn kêu tiểu A Tiện rất giống Lam Trạm hồi xưa còn A Niệm giống hắn.

Một khi bị thương, cơ thể dễ có chút ốm yếu thế là Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt bò lên giường mà ngủ thậm chí bỏ quên cả bữa tối.

Thời khắc Hàm Quang Quân không thấy phu nhân mình có mặt ở ngoài cùng ăn tối, y thấy lạ bèn đem hai phần ăn về phòng thì lại thấy có người nào đó nằm trên giường mái tóc có chút rối, miệng còn chảy nước miếng, thỉnh thoảng còn chẹp miệng lầm bầm gì đó không rõ.

Y lại gần gọi Nguỵ Anh dậy ăn tối, lát hẳn ngủ. Vậy mà đối phương không rõ có nghe hay không chỉ trở người chôn mặt vào đùi với bụng Lam Trạm khiến mặt y đỏ ửng, miễn cưỡng sờ sờ mái tóc kia.

Tạm để đối phương ngủ thêm một chút vậy!

May là Nguỵ Vô Sỉ tỉnh lại cũng nhanh, tầm nửa tiếng sau đó hắn mở mắt, ngây ngốc nhìn bụng Lam Trạm chớp mắt vài cái rồi vùi đầu vào đó mà ôm thậm chí vô cùng thích thú mà dụi qua dụi lại.

"Đừng nháo!" Giọng y khàn khàn pha lẫn một chút dục vọng, tay y vô thức dừng lại ở eo Ngụy Anh siết nhẹ một chút.

Cơ thể Ngụy Vô Tiện cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Hơi đau á nha!

Nhận ra đối phương khác thường, y xoay người Ngụy Vô Tiện lại đem trung y của đối phương cởi ra.

"Đừng mà....."

Muộn rồi, vết bầm trên eo lập tức xuất hiện trước mặt Lam Vong Cơ. Y tức giận siết chặt vùng vết thương một cái khiến hắn khóc lớn.

"Ngươi làm ta đau, bobo một cái ta tạm tha cho ngươi"

Giang Trừng bên ngoài đen mặt, giờ hắn muốn vào không được mà đi cũng không xong.

Lam Nhị trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu xuống còn cách hai milimet Ngụy Vô Tiện lại giơ tay che miệng lại tạm lách người ra ngoài khoác bừa một cái áo khoác mà đi mở cửa.

"...."

Giang Trừng liếc mắt nhìn hắn và Lam nhị trong phòng.

"Mai giờ Tỵ bọn ta qua đây"

"Ok sư muội! Bên ngươi có cao bôi không? Ta xin một ít"

Giang Trừng ném hủ cao bôi vào ngực Ngụy Vô Tiện, hừ một tiếng sau đóng sập cửa lại nhanh chóng rời đi.

Ngụy Vô Tiện nhìn lọ cao bôi thất thần một tí, lại nhìn sang phu quân nhà mình. Đôi mắt rũ xuống, cắn cắn môi một tí.

Đợi đối phương hơi lâu, Lam nhị công tử đành bế người quăng lên giường cẩn thận tháo trung y người thương ra nhìn vết bầm đặc biệt nổi bật trên làn da trắng sứ ấy.

"A.... lạnh...."

Nguỵ Vô Sỉ rùng mình khi thấy y quệt cao bôi xoa xoa lên eo mình.

Hắn quên mất là Lam nhị có cái tật xấu là thích xoa eo mình, thành ra bị lộ nhanh như vậy. Ai kêu eo hắn nhỏ lại trắng trẻo thơm ngon vậy chứ.

"Ăn cơm"

Thoa cao bôi xong, Lam nhị công tử vỗ nhẹ lên mông Nguỵ Vô Tiện một cái khiến hắn mắt chữ A miệng chữ O ngạc nhiên nhìn Lam Trạm.

Cái đồ.... đồ sắc lang :v

Dùng bữa tối xong, Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường tay gối đầu nằm nghiêng một bên nhìn phu quân đang phê duyệt nhật ký săn đêm của môn sinh.

Chồng của hắn thật đẹp a~

Không nghĩ lại bẻ cong chồng yêu lại dễ như trở bàn tay vậy.

Lão Tổ ta thật là lợi hại!

[tít....tít.... Nguỵ Vô Tiện ngươi có ở đó không?] giọng hệ thống vang lên trong đầu Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nhìn màn hình giao diện con thỏ có chút lo lắng đến mức lúng túng bốn chân kia [Có.... sao thế? Nhìn ngươi không ổn lắm]

Hệ thống [Thời khắc bị thay đổi sớm một chút, sớm hơn dự định rất nhiều. Sau đám giỗ của vợ chồng Thanh Hành Quân, khoảng một tuần sau đó sẽ là mốc thời gian Kim Tử Hiên.....]

Cái gì? Sớm hơn? Tại sao lại sớm hơn?

Hệ thống [Nguỵ Vô Tiện ngươi nên chuẩn bị sẵn tâm lý trước. Còn nữa.... lý do mà Tô Thiệp hồi phục sớm như vậy là do.... có linh hồn của Tô Thiệp ở thế giới bên kia hỗ trợ. Ngươi trăm ngàn lần cẩn thận, ta không đoán được hắn nghĩ gì trong đầu đâu]

[Vậy là đại ca mà ngươi nói đã xử lý hắn và rồi bằng cách nào đó thì hắn lại xuyên ngược vào không gian này cùng chung với ta? Khiếp.... ảo lòi vậy]

Hệ thống đau thương khóc tràn màn hình: T^T

[Đã biết.... cảm ơn đã thông báo]

[Ừm, lại như cũ không được cho Lam Trạm biết phải không?]

Nguỵ Vô Tiện không trả lời, khẽ gật đầu.

[Ok bọn ta biết rồi! Sẽ giữ bí mật giùm ngươi. Bảo trọng!]

[Bảo trọng!]

Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, hoàn toàn không ngờ chính mình bị sặc nước miếng lẫn bị soái quai hàm.

"..."

Ta nói nó quê gì đâu, ngáp mà cũng bị sặc nước miếng lẫn bị soái quai hàm cho được. Thiệt là Tùy Tiện độ không nổi.

Gò má Ngụy Vô Tiện đỏ lên, ngượng ngùng ho vài cái xoay mặt vào tường bả vai run lên vài cái vô cùng ủy khuất.

Lam Nhị công tử nửa muốn cười mà sợ bị ai đó đá ra khỏi Tịnh Thất, đành hạ bút xuống tiến lên giường ôm đạo lữ.

Ngụy Vô Sỉ cong khóe môi trong lòng, nhanh chóng trở người vùi đầu vào ngực idol, dùng giọng mũi nói.

"Mất mặt quá~ Lam nhị ca ca... cầu an ủi"

Lam Nhị công tử bị K.O về cái độ đáng yêu này.

Ngày hôm sau Ngụy Vô Sỉ hối hận gần chết. Vừa thức dậy đã phẫn nộ đá idol mình lọt thẳng xuống giường.

"Lam.Vong.Cơ ngươi nói lần cuối là tới giờ Thìn đó hả?" Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn đối phương.

Ra mắt ba mẹ chồng mà đầy chi chít dấu hôn hỏi coi có bị đá khỏi nhà hay không?

Khoảng khắc mà hắn gặp Lam đại và sư muội cũng y hệt có chút dở khóc dở cười.

Ngụy Vô Sỉ nhướn mày: Qua tới mấy giờ?

Giang Trừng nhướn mày lại: Giờ Thìn

Hai bà vợ đồng loạt nhìn sang hai ông chồng xách kiếm lên cười như không cười.

Cô Tô Song Bích không hẹn rùng mình, kế đó họ bị đá ra khỏi cửa không thương tiếc cùng với tiếng đóng sập cửa vô cùng lớn.

Hừ một tiếng, hai vị Vân Mộng Song Kiệt leo lên giường ôm nhau ngủ thêm một chút rồi kéo nhau đi nấu thức ăn đem qua kia.

Ngược lại đôi huynh đệ Cô Tô cùng nhau quét tước dọn dẹp và chờ đợi đạo lữ mình tới.

Thầm cầu mong hai vị không bị đá ra khỏi phòng trong một khoảng thời gian ngắn lẫn dài.