Con dao rớt xuống, do mũi dao đâm vào khiến cậu đau nên đã buông dao và ngã xuống. Máu chảy từ miệng vết thương ra ướt đẫm một phần ngực áo, anh vội điện thoại gọi cấp cứu, tay dùng áo mình bịt miệng vết thương lại.
“Ông xã….” – cậu nhăn mặt vì đau siết lấy tay áo anh – “…. em không có phản bội anh đâu….. ông xã…em yêu anh lắm.” – cậu lại khóc
“Anh tin, anh tin em. Đừng khóc nữa, vết thương sẽ đau.” – anh dùng áo mình cầm máu vết thương của cậu lại chờ xe cấp cứu đến.
“Ông xã…. đừng đuổi em.”
“Anh giận quá nói vậy thôi, anh không đuổi em đi đâu hết, đừng khóc nữa.” – anh hôn lên trán cậu.
Nhìn cậu tự đâm mình anh thật muốn giết chết bản thân mình quá, sao lại để cậu làm bản thân bị thương chứ. Vậy là đủ rồi, chỉ cần cậu nói thì anh sẽ tin, vì cậu là JaeJoong của anh, JaeJoong của anh không bao giờ nói dối anh cả.
Xe cấp cứu đến đưa cậu và anh đến bệnh viện. Anh vẫn nắm chặt tay cậu trên xe cho đến khi vào phòng cấp cứu bác sĩ không cho anh vào, anh đành bất lực ngồi bên ngoài chờ.
Xoảng – anh tự đấm vào gương trong nhà vệ sinh.
Anh là thằng khốn! Tại sao không tin vợ mình chứ? Anh là chồng cậu thì nên biết rõ cậu như thế nào chứ, cậu làm mọi chuyện vì anh mà. Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng khi cậu lại tìm cái chết như vậy, cũng may là bị thương thôi, nếu cậu có xảy ra chuyện gì…. Khốn kiếp! Anh sẽ tự giết chính mình.
Bác sĩ trở ra. May mắn là cậu chỉ mất máu và may 7 mũi cho vết thương, cần nghỉ ngơi và dưỡng sức trong thời gian tới. Anh vào giường bệnh nắm tay cậu xoa nhẹ chờ thuốc mê tan hết. Tối nay anh sẽ ngủ lại bệnh viện cùng cậu.
“Ư…. ư….” – JaeJoong nhíu mày
“JaeJoong!” – anh khẽ gọi, vuốt nhẹ mái tóc trên trán cậu
“Em đừng nói chuyện sẽ làm động vết thương.” – anh ngồi lên mép giường nắm tay cậu để trên đùi mình
“Ông…. xã…..” – cậu nhìn như muốn khóc
“Đừng khóc. Anh tin em, em không có phản bội anh. Anh tin em mà, khi em khỏe lại kể mọi chuyện cho anh nghe được không?” – anh cười hiền hôn lên môi cậu. JaeJoong khẽ gật đầu mặt cứ nhăn lại vì đau.
“Em ngủ đi! Anh sẽ ở lại đây với em.” – anh vuốt nhẹ mặt cậu. JaeJoong từ từ chìm vào giấc ngủ lần nữa, thuốc mê hình như chưa tan hẳn. Để cậu ngủ sẽ tốt hơn vì không thấy đau nhiều.
…
Sáng hôm sau
“Uhmmmm.” – JaeJoong nhíu mày đau khi cựa mình dậy theo thói quen mỗi sáng. Nhìn lại Yunho nằm gác đầu trên tay bên cạnh, anh ngủ ngồi như vậy cả đêm chắc đau lưng lắm. Cậu lay nhẹ vai anh.
“Ông xã ơi!”
“Hửm?” – anh ngẩng mặt dậy, khuôn mặt phờ phạc sau một đêm không ngon giấc – “Em tỉnh rồi hả? Có đau lắm không?” – anh lo lắng nhìn vết thương băng bó trên vai cậu
“Dạ đỡ rồi! Ông xã ngồi đây cả đêm mệt lắm. Ông xã về nhà ngủ một giấc đi, hôm nay đừng đến trường nữa.” – cậu nắm tay anh
“Anh không sao! Em đói bụng không? Anh xuống căntin mua thức ăn cho em nhé?” – anh lắc đầu ngồi xem sắc mặt của cậu. Hình như hồng hào hơn một chút rồi, xem ra da cậu không phản ứng lại với thuốc.
“Tối qua đến giờ ông xã cũng đâu có ăn gì. Ông xã đừng nhin đói, sẽ đau dạ dày đó” – cậu lúc nào cũng lo cho anh trước rồi mới đến bản thân mình.
“Bây giờ anh về nhà lấy cho em vài bộ đồ và mua thức ăn đến, anh sẽ cùng ăn với em, được không ?”
“Dạ!” – cậu gật đầu nhẹ
Yunho hôn lên môi cậu lần nữa rồi nhờ cô y tá vào kiểm tra vết thương của cậu. Anh về nhà lấy vài bộ đồ thun rộng mặc cho thoải mái. Lấy khăn lông mới, bàn chải đánh răng và một số đồ khác cần thiết cho cậu. Khi anh chuẩn bị ra cửa thì điện thoại di động của cậu nằm trên bàn reo lên, anh vòng lại. Là tên Dong Wook cậu đã nhắc. Tốt! Anh đang muốn làm rõ mọi chuyện.
“Alô!” – anh lịch sự nói
“Xin lỗi có JaeJoong ở đó không? Tôi là bạn của JaeJoong.” – đầu dây bên kia cũng lịch sự không kém
“JaeJoong hiện không có ở nhà. Tôi là chồng của JaeJoong, cần gì anh có thể nhắn lại.”
“Ơ…vậy thôi. Tôi sẽ gọi lại sau, cám ơn!”
Yunho tắt nguồn điện thoại và đặt nó về chỗ cũ. Anh cầm balô đồ của cậu đi đến bệnh viện và ghé đâu đó mua những thức ăn dinh dưỡng cho cậu. Anh quay lại bệnh viện thì có bác sỹ và hai cô y tá ở đó, anh hơi cuống lên vì sợ cậu xảy ra chuyện gì.
“Bác sĩ! Vợ tôi bị làm sao à?”
“Cậu tự nói với anh ấy nhé!” – bác sĩ và hai cô y tá ra ngoài.
“Em làm sao vậy? Bác sĩ đã nói gì?” – anh đang hoảng sợ. Nếu vết thương không may bị nhiễm trùng hoặc một căn bệnh quái ác nào được phát hiện trong người cậu chắc anh sẽ chết mất.
“Ông xã…. em xin lỗi….” – cậu cúi đầu lí nhí không dám nhìn mặt anh
“Có chuyện gì? Em nói cho anh biết đi! Bác sĩ đã nói gì với em.” – anh cuống cả lên. Nhìn bộ dạng cậu chắc hẳn đã nghe bác sĩ nói điều gì đó ghê gớm lắm. Ung thư sao?
“Em….. có thai rồi! Em xin lỗi.” – cậu nói càng lúc càng nhỏ trong khi mặt anh sững ra – “Em biết ông xã chưa muốn có con, là do em bất cẩn đã không phòng bị tốt.” – giọng cậu mếu dần
“Bác sĩ….. nói bao lâu rồi?” – anh đặt nhẹ bàn tay lên bụng cậu
“Dạ khoảng hai tuần.”
Yunho nhớ lại khoảng thời gian đó có nhiều lúc anh mất tự chủ quá đã ra thẳng bên trong cậu, vì nó quá nóng ấm khiến anh không thể nào kiềm chế nổi.
“Ông xã…. đừng giận em…. đừng đuổi mẹ con em về quê.” – cậu khóc nhẹ kéo kéo tay áo anh
“Ngốc quá!” – anh mỉm cười rướn người gần như ôm cậu nhưng không áp hẳn hai cơ thể vào nhau, phải tránh va chạm vết thương và đứa nhỏ. – “Anh vui còn không kịp làm sao giận em được.”
“Nói vậy…. ông xã không giận em hả? Ông xã sẽ cho mẹ con em ở lại với ông xã phải không?” – JaeJoong lúc nào cũng phải hỏi rõ ràng rành mạch mới chịu
“Uhm.” – anh gật đầu và cậu cười toe toét.
Sau khi đút cơm cho cậu ăn và bắt uống hết một ly sữa đầy anh mới ngồi bên cạnh cứ nắm tay hôn vào lòng bàn tay cậu suốt. Nỗi niềm làm cha thật là vĩ đại, cảm giác gì đó cứ dấy lên trong lòng anh. Anh hạnh phúc quá! Cậu mang kết tinh tình yêu của anh và cậu. Đứa nhỏ sẽ dễ thương như cậu vậy.
“Bác sĩ nói em thiếu dinh dưỡng. Sau này phải ăn đầy đủ đấy!” – anh mắng yêu
“Dạ, em biết rồi! Em sẽ cho bé ăn thật nhiều để bé khỏe.” – cậu xoa xoa lên bụng mình mỉm cười, mặt cậu bỗng đăm chiêu nhìn anh – “Ông xã! Mình lỡ có con sớm, vậy có cực cho anh không? Anh vừa học vừa chăm sóc mẹ con em nữa.”
“Không! Không cực gì hết. Em đừng có lo nghĩ nhiều, anh đã gọi nói với cô chủ nhiệm hủy bài luận ở trường rồi. Anh sẽ dành nhiều thời gian cho em và con. Sau này anh chỉ học từ sáng đến chiều là về nhà ngay.” – anh hôn nhẹ lên các đầu ngón tay của cậu. Anh bây giờ thấy nôn nao lạ kỳ, cảm giác có con thật là tuyệt!
“Cám ơn ông xã.” – cậu cười nhìn anh đầy yêu thương. Cậu được làm mẹ nên vui lắm, đứa nhỏ sẽ giống cả anh và cậu. Cậu hi vọng nó hoàn toàn giống anh vừa đẹp trai lại thông minh.
“Lúc anh ra khỏi nhà, Dong Wook có gọi cho em.” – tông giọng Yunho đổi hẳn, có chút tức giận
“Ông xã ơi! Người đó là bạn em…..” – JaeJoong kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
Tối qua cậu chỉ đi cám ơn người thợ chụp hình, không ngờ đến nơi thì có tiệc gì đó nên Dong Wook bảo cậu mặc đỡ đồ của hắn để nhập tiệc. Cậu đòi về sớm nên hắn đưa về còn cái đồng hồ là cậu nhờ hắn khắc giúp chữ ‘Happy Birthday Yunnie’. Không ngờ anh lại về lúc đó và hiểu lầm mọi chuyện.
Yunho có phần nghi ngờ tên đó nhưng không trách được, JaeJoong quá ngây thơ mà, không phải người này thì cũng là người khác gạt cậu. May là cậu chưa bị gì….. nếu không anh không biết làm sao nữa.
“Sau này đừng gặp riêng người đó nữa. Có gì thì anh đưa em đi, em giờ có thai rồi phải biết giữ mình.” – anh nói nhẹ nhàng. Không trách cậu được, mọi chuyện còn khó hiểu lắm nhưng anh tin cậu hết lòng.
Lúc mắng cậu chỉ là quá tức giận không chịu nghe giải thích thôi, khi thấy máu của cậu anh mới bình tĩnh lại. Cậu là vợ anh, cậu tin anh sao anh lại không tin cậu chứ.
“Dạ, em sẽ không ra ngoài nữa đâu. Ông xã đừng giận, em chỉ ở nhà chờ ông xã về thôi.” – cậu siết nhẹ tay anh
“Em phải ở viện vài hôm để bác sĩ theo dõi. Anh đi học đến chiều sẽ vào đây với em, em cần gì thì nhấn nút màu đỏ gọi y tá giúp.” – anh chỉ cậu cái nút ở đầu giường
“Ông xã học về cứ nghỉ ngơi ăn cơm đi, mà em trong đây ai nấu cơm cho ông xã bây giờ?” – cái tính cậu làm anh thật không yên tâm, cứ lo nghĩ cho anh mãi thế thì bản thân làm sao khỏe đây? – “Em không nằm ở đây đâu, em khỏe rồi mà. Ông xã ơi! Em muốn về nhà, anh cho em xuất viện đi.” – cậu kéo kéo tay anh năn nỉ
Yunho nhìn vậy cũng không nỡ. anh gật đầu nhẹ rồi ra ngoài hỏi ý kiến bác sĩ. Cậu cũng chỉ suy nhược thôi nên anh có thể đưa cậu về nhà chăm sóc, có điều cần cẩn thận hơn và bồi dưỡng cho thai nhi. Anh thu dọn đồ và đón taxi đưa cậu về.
Cạch
“Em nằm nghỉ đi! Anh lấy khăn lau người cho em.” – Yunho không để cậu đi tắm được vì vết thương và cậu còn yếu do mất máu.
Yunho cẩn thật dùng khăn xả nước ấm lau hai bên cánh tay rồi bụng, lưng và hai chân. Sau khi vệ sinh thân thể cho cậu anh mới đi tắm và ra giường nằm ôm cậu. Anh thấy cậu mỏng manh quá, cần phải có vòng tay anh che chở mọi lúc mọi nơi. Dù sao ở đây cũng là thành thị, không sợ các chú bác dưới quê nói nặng nhẹ cậu nếu thấy anh cưng chiều.
Anh không muốn cậu có con sớm là vậy, những trưởng lão dưới thôn sẽ dạy đủ điều và bắt cậu học những điều để sau này dạy con của anh. Yunho nghĩ đến đã thấy mệt, anh định để một, hai năm anh có tiếng nói chắc chắn ở thôn mới có con. Dù sao anh lúc đó có thể bảo vệ cậu, che chở cậu khỏi những trưởng lão khắt khe.
Không ngờ lại có con khi cả hai ở đây. Yunho sẽ không báo chuyện này về nhà, họ mà biết chắc chắn bắt cậu về dưới một mình, không có anh cậu sẽ làm sao chống chọi lại đây? Ở đây có hai vợ chồng thôi nên anh có thể cưng chiều, chăm sóc cậu và con tốt nhất.
Nếu dưới thôn là họ sẽ bắt ngủ riêng vì sợ đụng trúng bụng, không cho anh lại gần vì dương khí mạnh ảnh hưởng thai nhi. Người xưa luôn có nhiều thứ răn đe lắm, anh nghĩ cảnh không được ôm cậu một năm lại còn xa đứa con trong bụng làm sao anh chịu được. Thật không biết cha anh ngày xưa làm sao mà hay vậy, cho nên cũng chỉ dám sinh một đứa thôi, ông Jung thương bà Jung lắm nên không thể xa cách lâu được. Điểm thương vợ con anh cũng giống cha mình.
“Ông xã ơi!” – cậu thì thầm – “Nếu…. em sinh con gái, anh có thương mẹ con em nữa không?”
Quan niệm trọng nam khinh nữ là một vấn đề đau đầu.
“Là trai hay gái cũng được, em và con khỏe mạnh thì anh thương.” – anh hôn trán cậu. Anh dù gia trưởng, phong kiến nhưng vẫn biết thời đại này là gì rồi. Những cái suy nghĩ đó chỉ làm khổ mọi người thôi. Nhưng con trai vẫn phải có để nối nghiệp, nếu lần này là bé gái…. thì cố ở lần sau vậy.
“Ông xã ơi! Em buồn ngủ quá à ~” – cậu dụi dụi mắt
“Thì ngủ đi!” – hắn cười. Sao cậu ngốc thế hả? Buồn ngủ mà cũng dễ thương như vậy. Ôm cậu nhẹ nhàng tránh trúng vết thương, anh xoa nhẹ vai cậu giúp cậu chìm vào giấc ngủ bình yên.
…
Trường Đại Học
“Yunho! Em bỏ thật sao? Nó sẽ có lợi đến bài thi cuối cấp của em mà, nếu em có khó khăn gì cứ nói, cô sẽ giúp.” – cô giáo Chae Yeon nhíu mày nhìn anh dọn sách vở vào. Yunho đi học trông rất vui vẻ nhưng kiên quyết từ chối bài luận đó.
“Em cần thời gian lo cho gia đình. Em cám ơn lòng tốt của cô nhưng em cần về nhà sớm.”
“Uhm nếu vậy…..” – Chae Yeon suy nghĩ một lúc – “…. cô có thể đến nhà em để làm tiếp tục. Thật tình không muốn tìm người khác, em đã làm rất tốt bài luận đó”
“Chuyện đó….” – anh cho rằng đây không phải là ý kiến tồi. Dù sao về nhà cũng thoải mái hơn ngồi trong phòng giáo viên, anh lại có thể chăm sóc JaeJoong.
“Em thấy sao?”
“Vậy cũng được. Em chỉ sợ cô phiền thôi ạ.” – anh cười hiền
“Vậy cô vào văn phòng lấy tài liệu rồi theo em về nhà em luôn nhé.” – Chae Yeon mỉm cười ra khỏi lớp. Vừa ra ngoài cô ta đã bịt miệng mỉm cười đắc ý.
Yunho ghé siêu thị mini dưới chung cư mua vài thứ linh tinh: kem cạo râu cho anh, bông băng cho cậu và một số đồ ăn vặt để JaeJoong ở nhà có buồn lấy ra ăn. Anh đưa cô lên nhà.
Cạch
“Ông xã!” – cậu reo lên. Nhìn thấy cô giáo cậu vội đứng ngay ngắn – “Chào cô!”
“Xin chào!” – Chae Yeon cười chào
“Mời cô ngồi ạ!” – JaeJoong dọn cái ghế sofa nhỏ lại để chỗ cho Chae Yeon ngồi.
“Cám ơn.” –Chae Yeon ngồi và để chồng sách lên bàn khẽ nhìn quanh. Tấm ảnh lớn trên đầu cô khiến cô có cảm giác khác về cậu…. rằng cậu là chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này.
“Sao em không nằm nghỉ trong phòng?” – anh hỏi nhỏ khi cậu rót nước cho khách.
“Nằm hoài em buồn lắm, em muốn xem tivi và chờ ông xã.” – cậu mang ly nước qua cho cô – “Mời cô dùng nước.”
“Cám ơn.”
“Đây là vợ em, JaeJoong! Cậu ấy không khỏe nên em cần ở nhà nhiều hơn.”