Heechul và Siwon vừa rời khỏi bệnh viện sau khi nựng nịu chơi đùa với đứa bé. Họ động viên cậu rất nhiều, trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn nhưng chỉ cần vững lòng thì sẽ vượt qua mọi chuyện thôi. JaeJoong cũng không nghĩ được nhiều nữa, trước mắt cậu muốn bên cạnh đứa nhỏ.
“Ông xã ơi! Em…. em về nhà mẹ nghỉ dưỡng được không?” – cậu nhìn anh bế đứa bé và chơi với bé bằng đầu ngón tay của mình
“Hửm? Sao em không về nhà? Anh sẽ chăm sóc em và con tiện hơn.”
“Dạ, em nhớ nhà quá. Cả năm không gặp mẹ, em muốn nhân dịp này ở bên cạnh gia đình.”
“Uhm vậy cũng được! Anh sẽ qua thăm em mỗi ngày.”
Cậu vừa mổ nên ba tháng hè này cũng sẽ ở lại đây để nghỉ ngơi. Cậu muốn về nhà vì cậu biết nhà cậu sẽ quý đứa bé lắm. Cha mẹ cậu cũng thương chị hai cậu như cậu nên họ không xem trọng chuyện trai hay gái. Cậu về nhà cảm thấy dễ chịu lắm, mẹ luôn nấu canh cho cậu uống, chị hai cũng xin nhà chồng cho về nhà vài hôm. Teehee cũng vừa có thai nhưng mới ba tuần. Vậy là sau này công chúa nhỏ của cậu có bạn chơi chung rồi.
“Em đặt tên cho bé chưa?” – Teehee nắm bàn tay co quắp của bé hôn nhè nhẹ vào. Em bé dễ thương nhưng hay khóc nhè lắm. Lần nào bé khóc cậu phải dỗ, phải hôn bé mới nín. Xem ra cái tật mít ướt cũng giống cậu rồi
“Dạ chưa. Em định hỏi ba tên nào hay đặt cho bé.”
“Yunho không đặt tên cho bé à?” – Teehee chợt nhớ ra. Con gái thì tên gì cũng được, có quan trọng gì đâu – “Chị xin lỗi!”
“Dạ không sao đâu. Tại Yunho bận việc với mấy bác ở nhà lớn nên chưa rảnh đặt tên cho con.” – cậu cười buồn
“Em đặt đi! Bé rất giống em, em đặt một tên dễ thương cho bé đi.”
“Chữ nghĩa em đâu có giỏi.” – thật ra cậu có nghĩ đến cái tên cho bé trước rồi. Cậu biết là con gái nên mấy trưởng lão sẽ không hợp lại cùng nghiên cứu cái tên sao cho đẹp, sao cho ý nghĩa. Yunho vì bận nên không quan tâm hay chăm sóc cậu như những ngày trên thành phố. Dù hiểu cho anh nhưng mọi việc dường như âm thầm kết hợp khiến cậu phải buồn rằng sanh con gái, anh đúng là không còn như trước. Những lời Kangin nói với cậu ở hồ bơi vài tháng trước, mọi việc đều thành sự thật hết rồi.
“Có sao đâu. Con em mà, em thích tên gì thì đặt tên đó cho bé.”
“Chị thấy gọi HoJoong được không chị?”
“Em dùng tên mình và Yunho ghép lại à? Uhm! Dễ thương lắm, bé tên HoJoong nhé.” – Teehee hôn lên má bé một cái
Cốc Cốc
“JaeJoong! Noona!” – Yunho cúi đầu vào trong phòng thăm cậu
“Em mới đến à? JaeJoong vừa đặt tên cho bé đấy.” – Teehee đưa bé qua tay anh để anh bế
“Em đặt cho con rồi à?” – anh cũng định bàn với cậu về việc đặt tên cho bé
“Dạ, em định đặt cho bé HoJoong. Anh thấy được không?” – cậu cắn môi lo lắng.
“Tên ý nghĩa lắm. Anh rất thích.” – anh gật đầu hôn lên trán cậu và con. Dù cái tên thật sự không hay lại không có nghĩa gì cả nhưng là tên do anh và cậu ghép lại nên nó mang một ý nghĩa to lớn khác. Là thiên thần của cả hai.
“Hôm nay em thấy sao rồi?”
“Dạ, em khỏe nhiều rồi. Vết khâu cũng kéo da non. Mọi người tới rồi hả anh? Mình đi thôi đừng để mấy bác đợi.” – cậu mang vớ vào chân.
Hôm nay là tiệc tiễn Heechul và Siwon. Họ không thích làm lớn nên để vài bàn ở sân nhà Yunho để ăn uống mà thôi. JaeJoong về nhà cũng một tháng rồi, khỏe lên rất nhiều và cả đứa bé cũng thế. Cậu không muốn ẵm con về nhà anh đâu nhưng Yunho đòi bế theo.
Một tháng nay anh ngày nào cũng qua thăm cậu và con. Anh vẫn bận rộn với việc ở thôn nên khó kiếm thời gian gần cậu lâu hơn được. Chae Yeon ở phòng dành cho khách ở nhà lớn chứ không thể để ở nhà Yunho được, sẽ mang lời ra tiếng vào cho cô.
Chae Yeon giờ mới thấy sự đáng sợ của thôn này. Cô chưa từng biết ai phong kiến hơn mấy lão ở đây. Cái gì cũng nói là lề lối, gia quy…. Cô thấy anh khác biệt với những người ở đây quá.
“JaeJoong!” – Heechul chạy lại cậu bế đứa bé nựng nựng cho đỡ nhớ. Cậu vui khi Heechul và Siwon cũng thích bé, hay mua quần áo tặng bé lắm.
Vào bàn ngồi ăn, ai cũng nói về Heechul và những việc ở thôn. Cậu chỉ bế bé trên tay và ăn thôi, cậu ngồi chung bàn với mẹ chồng mình vì bàn to dành cho những người lớn và khách.
“A! Bé tè rồi hả!” – cậu xoa xoa mông bé
“Con vào phòng lấy tã thay đi con.” – bà Jung mỉm cười xoa nhẹ lưng bé. Bà cũng là mẹ nên bà hiểu cảm giác người khác nhìn con mình là thế nào, dù bà mong cậu sanh con trai hơn
“Dạ.” – cậu bế bé vào trong nhà thay tã và thoa phấn sạch sẽ cho bé. Cậu quay ra bàn thì dừng lại một chút khi nghe chuyện của anh trong bàn lớn.
“Chà! Cô giáo của Yunho còn trẻ mà lại tài giỏi, nghe Yunho nói cô giúp nhiều cho nó khi trên thành phố lắm. Thật là cảm ơn cô lắm.” – một trong những trưởng lão khen ngợi cô.
Họ kính trọng những người làm giáo viên và nhất là cô dạy học cho Yunho thì họ càng phải đón tiếp nồng hậu hơn nữa. Nhờ cô mang những kiến thức truyền dạy cho anh để anh giúp thôn thêm no ấm.
“Nếu Yunho có vợ là giáo viên như cô thiệt là phúc quá. Tài giỏi lại xinh đẹp, lại hiểu biết lễ nghĩa.”
Cậu ôm con mình quay lại trong phòng. Cậu không muốn ở nhà chồng là vậy, cậu không muốn con mình nghe những điều không vui mà cậu phải nghe. Họ không nói về cậu câu nào cũng là vì nể ông Jung và Yunho, nhưng cách họ nhìn cậu hay đứa bé đều làm cậu buồn nhiều lắm.
Ngày xưa không phải ông Jung đứng ra hỏi cưới cho Yunho thì mấy trưởng lão có để yên cho anh lấy một người tầm thường như cậu không chứ. Là cậu bất hạnh hay anh bất hạnh? Cậu gả về đây chỉ toàn mang rắc rối cho anh và gia đình. Nếu cậu lấy một gia đình bình thường như nhà cậu thì chắc chắn con cậu sẽ hạnh phúc lắm. Vì nghèo nên người ta không mong trai hay gái, con cái mình thì mình thương thôi.
“Bé à, bé à! Umma thương bé lắm!” – cậu hôn đứa bé trong tay mình. Tiệc đang diễn ra mà cậu bỏ về thì vô phép lắm, người ta lại nói Yunho không biết dạy vợ. Nhưng cậu không muốn ra ngoài chút nào cả.
“JaeJoong! Tôi nghe nói bé tè hả?” – Chae Yeon bước vào khi thấy cửa không đóng
“Dạ.”
“Cho tôi bế bé một lát được không? Yunho vừa hỏi tìm em đấy.” – Chae Yeon bế bé từ tay cậu và cùng ra ngoài.
Cậu quay về bàn mình ngồi trong khi Chae Yeon bế bé ngồi cạnh anh trên bàn lớn. Cậu sợ con mình lại bị mấy trưởng lão ghét. Nhưng không dám qua đó xin ẵm bé lại, họ mà biết cậu ăn nói với khách như vậy sẽ mắng cả buổi vì làm mất mặt thôn.
“Chae Yeon tài giỏi như vậy chắc phải kén lắm đây! Haha.” – những người già rất thích cô. Cô khéo ăn nói và lấy lòng họ bằng tài năng của mình.
“Dạ không đâu ạ. Con thấy ở thôn ai cũng dễ mến cả, con thích nơi này lắm.” – cô ẵm bé và để anh nắm bàn tay nhỏ của con mình. Trông họ như một gia đình thật sự vậy.
“Nếu con không ngại thì gả cho Yunho của mấy bác này. Yunho nó phải lấy ai xứng với nó để giúp đỡ cho nó chứ.”
“Bác hai!” – anh khẽ gọi khi thấy cô đỏ mặt. Anh nhìn xuống bàn JaeJoong vì biết cậu sẽ nghe thấy. Anh thấy JaeJoong cười với mình nên cũng không lo lắm.
“Ở thôn được lấy hai vợ hả bác?” – cô thắc mắc
“Uhm! Trụ cột gia đình có nhiều vợ là chuyện thường tình. Cần người tài giỏi lo việc cho chồng, sinh con trai để nối dõi.” – các trưởng lão gật gù
Giờ thì Chae Yeon hiểu tại sao họ có vẻ không thích con của JaeJoong. Những người ở đây đúng là cổ hủ quá rồi, thời buổi này mà còn nói chuyện trai hay gái. Tự nhiên cô thấy thương cho JaeJoong, không những không được thương khi mang nặng đẻ đau lại còn bị hắt hủi không ai quan tâm, cả đứa bé dễ thương này nữa.
Cô nghĩ nếu cô sinh con gái họ cũng sẽ làm vậy thôi. JaeJoong khổ như vậy mà cô còn muốn chiếm lấy Yunho. Tự cười mình, cô có xứng là giáo viên tài giỏi như họ khen không đây.
“Oa…. oaa…. . oa….” – em bé chợt khóc lớn
“Con nít gì mà khóc um sùm.” – mấy trưởng lão nhăn nhó khi nghe tiếng bé khóc inh ỏi.
“Joongie đừng khóc. Appa đây!” – Yunho bế lại con mình và dỗ dành bé. JaeJoong sốt ruột cho con mình nên vội chạy lên bế bé từ tay Yunho.
“Bé dễ thương lắm!” – cô khen em bé
“Dạ.” – cậu ôm bé khẽ nhúng tay để dỗ dành bé.
“Mang nó đi chỗ khác đi, chỗ người lớn nói chuyện mà khóc um sùm.” – trưởng lão phẩy tay xua xua
“Dạ, con xin lỗi.” – cậu cúi đầu bế bé vào trong phòng và ở yên trong đó.
“Bé ngoan nha! Bé đói phải không? Umma cho bé uống sữa nhé!” – cậu lấy cái túi lớn đã chuẩn bị khi mang theo qua đây, có tã, quần áo và sữa giữ ấm cho bé. Vì cậu khó chịu trong người nên không ăn, không có sữa cho bé đành cho bé uống sữa bình. Mà bé ngoan lắm, chỉ cần là cậu cho, bé đều uống hết.
“Con đói hả em?” – Yunho vào phòng
“Dạ.” – cậu mỉm cười thấy bé ngậm bình sữa uống rất mạnh
“Lúc nãy bác hai không có ý gì đâu, em đừng buồn.” – anh ngồi trên giường bên cạnh cậu xem em bé
“Dạ, em biết mà. Tại bé khóc lớn quá thôi.” – cậu cười nhẹ.
Lúc về họ nói với cậu nếu khỏe rồi thì về nhà chồng, ở nhà mẹ trốn việc làm dâu thì người ta cười cho. Cậu cúi đầu tiễn các trưởng lão rồi về nhà thu dọn ít đồ quay về nhà chồng. Từ khi về đây, đó là câu nói đầu tiên họ nói với cậu. Ngay cả trong ngày cưới họ cũng chưa từng chúc mừng hay cười với cậu lần nào. Từ đầu, họ đã không thích cậu làm dâu nhà họ Jung rồi.
…
“Con mời mấy bác dùng nước. Mời cô dùng nước.” – cậu đặt bình trà nóng cùng những ly trà quanh bàn cho các trưởng lão cùng Chae Yeon. Hôm nay họ lại đến nhà cùng bàn chuyện với Yunho.
Bé đã ngủ trong phòng và được bà Jung coi giúp nên cậu có thể yên tâm làm việc nhà. Cậu chuẩn bị đồ ăn đã xong, đợi họ bàn việc xong thì dọn lên được rồi, giờ thì đi giặt đồ trước đã. Ở trên thành phố có máy giặt nên lâu rồi chưa giặt tay, hình như cậu bắt đầu ỷ lại rồi thì phải.
Chae Yeon ngồi bên trong nhìn ra thấy cậu giặt tay mà khiếp sợ. Tay cô mỗi ngày mà ngâm vào chậu xà phòng thuốc tẩy đó chắc chết quá , cả làm việc dọn dẹp móng tay cô cũng gãy cho coi.
“Ông ơi! Có phải bản này không?” – bà Jung bế theo em bé mang danh sách gì đó ra cho ông Jung cùng mấy ông trưởng lão trong phòng khách lớn.
“Đâu? Đưa tôi xem.”
“Tôi thấy có xấp này thôi.” – bà Jung lấy tấm nệm để em bé nằm trên đó rồi quay ra phụ ông Jung lấy xấp giấy cũ ra.
“Oa…. oaoa…. oa…” – bé khóc lớn lên, tè ra ngoài. Bé uống sữa nhiều nên tè cũng nhiều hơn, ướt cả tã và chảy ra ngoài. Không may là nước tiểu của bé dính vào tà áo của ông trưởng lão khó tính.
“Con xin lỗi!” – cậu chạy hối hả vào khi nghe tiếng con mình. Lau vội tay vào áo thun đang mặc cậu bế em bé lên, nước tiểu cũng dính đầy áo mình. Yunho vẫn còn trong nhà cũ tìm giấy tờ nên không biết chuyện đang diễn ra, hết sức nguy hiểm cho cậu.
“Cậu giữ con cái kiểu gì vậy hả? Để nó khóc lóc suốt, còn tè bậy nữa.” – ông trưởng lão phát hỏa mắng cậu lớn tiếng
“Dạ…con…con xin lỗi.” – cậu ôm em bé vào lòng cúi đầu
“Con sinh con mà không biết dạy con à? Đúng là mẹ nào con nấy.” – lời mắng rất khó nghe.
Ngay cả Chae Yeon còn cảm thấy khó chịu khi nghe như vậy, làm sao cậu nhịn được đến bây giờ chứ? Những người khác không mắng thêm thì im lặng như ông bà Jung. Họ cũng xấu hổ khi con dâu mình bị khiển trách là vụng về. Cũng tội cậu làm việc cả ngày làm gì còn thời gian chăm con, bà Jung cũng bất đắc dĩ phải theo bên người chứ không dám bỏ bé trong phòng một mình, lỡ lăn té xuống đất thì sao?
Tốt nhất nên im lặng cúi đầu nghe răn dạy từ người lớn.
“Cậu về làm dâu bao lâu rồi mà không được việc gì ra hồn thế hả? Cậu nhìn xem cả cái thôn này có ai vụng về như cậu không? Tôi chẳng hiểu sao ngày xưa thằng Yunho lại đồng ý lấy cậu? Vụng về đã đành đi lại còn sanh con gái, nó cứ khóc lóc ỉ ôi chẳng để ai yên cả. Con nít mà khóc nhiều như vậy thì cũng không ra gì đâu.”
“D…ạ…c. . co. . n…” – cậu muốn nói xin lỗi cũng không nói nổi, nước mắt cứ trào ra, đầu cúi thấp không dám nhìn ai. Có cả Chae Yeon ở đây, nhục nhã làm sao.
“Cậu nhìn xem…cậu xứng với Yunho nhà chúng tôi chỗ nào? Lấy cậu làm vợ thứ cho nó tôi còn không đồng ý chứ đừng nói để cậu làm dâu chính nhà này. Tôi không dám nghĩ những ngày trên thành phố thằng Yunho nó khổ thế nào khi sống với người vô tích sự như cậu đấy.” – ông trưởng lão mắng nhiều quá cũng đau cả cổ họng, ông uống một ngụm trà để hạ hỏa.
Bà Jung tranh thủ lại vỗ nhẹ tay cậu ra hiệu về phòng đi, bà sẽ dọn dẹp ở đây. JaeJoong cúi đầu rồi vội ôm con chạy về phòng mình. Xấu hổ, nhục nhã và cả tủi thân nữa. Những điều đó không phải cậu không biết, cậu thậm chí nghĩ mình luôn là vậy nhưng từ chính miệng những người lớn nói ra sao mà khó chịu quá! Trong lòng nhói nhói, cảm thấy bản thân đúng là vật thừa thãi không ra hồn.
Ngoài phòng khách mọi việc có vẻ lắng xuống khi ông trưởng lão được Chae Yeon nói vài câu chọc cười. Cô cũng không muốn cái tình trạng này kéo dài như vậy, căng thẳng chết đi được. JaeJoong lau sạch mặt và thay tã cho con mình, cậu lấy dây và vải quấn quanh con mình cột ra phía sau lưng. Thau đồ vẫn còn dang dở, cần làm cho xong đã.
Cậu quay ra giặt đồ ngoài sân, bé cũng không còn khóc nữa. Mỗi lần bé bên cạnh cậu bé đều ngoan hơn. Có lẽ bé biết cả mình và mẹ đều giống nhau, là những người tầm thường và nhỏ bé.
“Con tìm được rồi!” – Yunho vui mừng cầm xấp giấy mang vào trong. Anh nhìn thấy JaeJoong treo con phía sau lưng để giặt đồ , anh muốn giữ con giùm cậu lắm nhưng những người lớn đang ở đây, anh cưng cậu hay bênh cậu ra mặt thì cậu càng khổ hơn, họ sẽ càng làm khó cậu nhiều hơn.