“Em cứ nằm nghỉ thêm đi. Anh lấy sữa cho con!” – Yunho đặt túi xách lên ghế và chạy vào trong nhà bếp pha sữa.
JaeJoong bế con vào trong phòng ngủ nằm trên giường cùng mình.
“Joongie sắp có em rồi đấy!” – cậu khẽ xoa bụng mình và vuốt đầu bé
“JaeJoong!” – anh mang một ly sữa và một bình sữa vào phòng. JaeJoong ngồi dậy đỡ lấy ly sữa ấm trên tay anh. – “Em uống đi!” – anh chỉ vào ly sữa trên tay cậu. Anh bế bé lên ngồi trên đùi mình và cầm hờ cho bé ôm bình sữa uống.
Uống sữa được một lúc HoJoong nằm trong tay cậu cũng lăn ra ngủ từ lúc nào. Anh bế bé về phòng nhỏ bên cạnh và quay lại với cậu. Họ vẫn chưa trò chuyện với nhau từ bệnh viện đến giờ.
“JaeJoong à!” – anh ngồi trên giường vuốt mái tóc cậu xem cậu đã khỏe lại chưa.
“Ông xã….”
“Cám ơn em. Em lại vì anh mà mang nặng nữa rồi, sinh cho anh một cô công chúa làm bạn với Joongie nhé!” – anh hôn lên trán cậu
“Ông xã, em hi vọng Joongie sẽ có em trai.”
“Thật ra… ” – anh ấm úng, từ từ trườn người nằm bên cạnh cậu – “….có một cách để có con trai nhưng….”
“Cách gì vậy ông xã, chỉ là có con trai chuyện gì em cũng làm.” – cậu vội nắm tay anh. Anh đăm chiêu một hồi rồi thì thầm thật nhỏ vào tai cậu.
“Cha anh nói…lúc mẹ có mang anh bà …. toàn…. uhm…. ở trên thôi.”
“V…vậy…vậy em phải….chủ động….trong…lúc đó hả?” – mặt cậu đỏ rần rần nhìn anh
“Em……phải….c….ư… ỡ…i…. anh.” – anh cũng đỏ mặt gãi gãi sau gáy. Hai vợ chồng chưa bao giờ làm tư thế nào khác từ khi kết hôn đến tận bây giờ. Không phải là anh không muốn nhưng vì sợ JaeJoong ngại và mệt nên anh không đòi hỏi những điều đó.
“Em…. em…. không có…. . biết…làm.” – hai vợ chồng nói chuyện chăn gối mà chẳng khác gì con nít tập nói cả. Lấy nhau một năm rồi lại có con một tuổi rồi, họ hai năm chung sống vậy mà vẫn còn đỏ mặt là sao?
“Anh nghĩ…. . chắc mình tập từ từ” – hai vợ chồng ngượng nghịu không dám nhìn nhau.
“Em…. sẽ cố gắng.”
“Uhm…. . uhm.”
…
JaeJoong đã bước qua tháng thứ năm, những kinh nghiệm khi mang thai HoJoong giúp rất nhiều cho lần thứ hai ngoài ý muốn này. Cậu quyết định tự đi siêu âm lần nữa rồi mới nói cho Yunho nghe sau.
Mỉm cười vui vẻ, cậu bế con đi đến trường đón anh thay vì nhà họ gần đó, cậu muốn báo cho anh biết cả hai đã có một hoàng tử dễ thương rồi. Những tháng gần đây cậu có phần nóng nảy khó chịu trong người nên đã làm phiền anh chăm sóc cho HoJoong rất nhiều. Cậu không biết có phải là con trai nên đặc biệt hành cậu hay không.
Nếu lúc trước mang thai HoJoong cậu đầm tính bao nhiêu thì bây giờ lại nổi loạn bấy nhiêu. Cậu thường cau có mặt mày khi ngửi thấy mùi nước hoa khác trên áo anh mỗi khi cho đồ vào máy giặt. Cậu bắt đầu nghi này nghi nọ khi thấy anh nói bận việc học ở trường. Cậu thề là cậu tin anh tuyệt đối, tin còn hơn bản thân mình nhưng cái ý nghĩ anh bên cạnh người khác đang chi phối cậu.
Nhất là khi thai được bốn tháng trở lên cậu bắt đầu muốn cùng anh vào mỗi đêm thật nhiều lần. Cậu luôn chủ động phía trên và không ngừng kéo anh vào những vòng sau đến khi không còn sức mới lăn ra ngủ. Ăn uống cũng khó khăn hơn rất nhiều khi cậu muốn ăn những món nhiều mỡ và thịt ram.
Cái này khoa học không chứng nhận được chứ mấy người có gia đình luôn nói, là thai nhi hành đó! Cha mẹ sinh con trời sinh tính nên một phần ảnh hưởng đến người mẹ khi mang thai. Có lẽ hoàng tử này là một cậu bé siêu quậy.
HoJoong được một tuổi rưỡi đã học nói được nhiều hơn, đã có thể tự đi vài bước như từ tivi đến ghế sofa để kéo chân cậu đòi chơi cùng. Bé gái càng lớn nước da càng trắng và đôi mắt to rõ một màu đen láy như cậu. Thầm hỏi, cậu con trai này có phải vẻ mang vẻ nghiêm nghị như Yunho của cậu không?
“Joongie chút nữa appa sẽ ra từ hướng đó, con nhớ vẫy tay appa nhé!” – cậu ẵm bé HoJoong trên cánh tay trái chờ anh trước cổng trường. Cậu mặc áo thun bên trong và áo sơmi rộng của anh bên ngoài, bụng sẽ không bị bó sát không ảnh hưởng đến bé trai phát triển bên trong.
“Appa kìa con!” – cậu cười rạng rỡ khi thấy anh đang kéo lại balô trên vai đi ra nhưng bên cạnh có cô gái không ngừng chạy theo.
“Yunho oppa !” – cô gái gọi với theo anh
“Có chuyện gì không?” – anh dừng lại. Anh vẫn chưa thấy được cậu và con đang chờ mình.
“Lúc nãy em không để ý nên không biết thầy dặn phần nào. Anh đánh dấu giúp em được không?” – cô bạn đưa cuốn sách và cây bút cho anh. Và theo JaeJoong nghĩ là cô xin số điện thoại của anh.
“Từ trang 33 đến 42, chỉ cần chú tâm vào phần công thức và một số lưu ý” – anh đánh dấu nhanh rồi đưa lại cuốn sách.
“Em cám ơn! Hẹn gặp lại anh vào ngày mai ” – cô cúi đầu cảm ơn anh rồi vội chạy đi mất
Yunho đi tiếp ra ngoài, anh ngước mắt lên đã thấy cậu hầm hầm bế con chờ mình.
“JaeJoong!” – anh mỉm cười chạy đến bế bé HoJoong – “Joongie của appa đến đón appa hả?! Thương quá!” – anh hôn lên má cô con gái và làm bé cười híp mắt. Anh để ý khuôn mặt cậu có vẻ không thoải mái. – “Em mang thai sao không nghỉ ngơi, anh học xong sẽ về ngay mà.” – anh khoác vai cậu cùng đưa con về nhà
“Nếu em không mang con đến đón sẽ tốt hơn chứ gì?” – cậu liếc anh một cái bỏ vào nhà, nằm trong phòng bé HoJoong.
“Umma sao vậy? Joongie ăn hiếp umma hả?” – anh không hiểu chuyện gì xảy ra quay sang hỏi bé. Bé chỉ lo nghịch tóc của anh giật giật mà không biết mẹ mình đang ghen.
JaeJoong ngồi trên tấm nệm lớn của HoJoong nghịch mấy con thú nhồi bông nho nhỏ. Cậu không biết tại sao thấy buồn lắm, tức ghê gớm! Lúc trước chuyện Heechul cậu hiểu lầm anh nhưng sau khi đọc nhật ký cả cuốn thì cậu hiểu anh thương cậu lắm. Từ khi anh lấy cậu anh không viết nhật ký nữa vì anh muốn chia sẻ mọi chuyện với cậu chứ không cần phải ghi chép vào giấy làm gì nữa.
“Bà xã!” – anh đẩy nhẹ cửa vào. JaeJoong ngước lên nhìn anh rồi quay xuống tiếp tục chơi với con thú nhỏ trong tay. Anh ngồi bên cạnh cậu tìm cách nhẹ nhàng bắt chuyện cùng cậu. Thai lớn, bụng nặng cậu bực dọc trong người cũng là thường tình.
“Con ngủ rồi!”
“…” – JaeJoong trầm ngâm làm anh càng lo hơn.
“Con làm em mệt hả?” – anh xoa nhẹ bụng cậu
“Em không sao.” – cậu nói lí nhí
“Sao hôm nay em và con đón anh vậy? Có chuyện gì à?” – anh ôm nhẹ cậu, bàn tay trên vùng bụng xoa những vòng tròn lớn – “Có phải hai đứa nhỏ ăn hiếp em không? Anh đánh con nhé!”
“Không có! Con ngoan lắm.” – cậu bĩu môi, mặt cúi cúi xuống không nhìn anh – “Cô gái đó…. . là ai vậy?”
“Huh?” – anh ngẩn người ra. Cậu đang hỏi anh người con gái khác. Là ai? Cô gái nào?
“À….” – anh bật cười. Cậu ghen! Trời ơi! Lấy nhau hai năm lần đầu tiên anh thấy cậu ghen. À không! Lần đầu dám lên tiếng nói lên sự khó chịu của mình. Lúc trước cái gì cậu cũng cam chịu, điều gì cũng giấu trong long, giờ thì tốt rồi, cậu ghen vì yêu anh.
“Là bạn học cùng lớp thôi. Chỉ hỏi bài tập, anh không thân, tên cũng không nhớ nữa.” – anh hôn lên môi cậu
“Thật hả?” – cậu hơi mỉm cười đẩy nhẹ anh ra nhăn mặt
“Sao vậy em ? Anh làm em đau hả?” – anh xoa bụng cậu, chắc ôm sát quá làm cấn trúng vùng bụng
“Con đạp em.” – cậu nhăn mặt đau đớn
Yunho áp tai vào bụng cậu nói thì thầm – “Appa thương! Con đừng đạp umma nữa.”
Sau một hồi dỗ dành đứa con trai ngưng quậy phá cậu mới giãn chân mày ra thở dễ chịu hơn. Yunho đỡ cậu về phòng thì thấy đứa con gái vẫn nằm ngủ ngon lành trên giường lớn.
“Ông xã! Hồi chiều em dẫn Joongie đi siêu âm với em.” – cậu vuốt vuốt bụng mình cười thật tươi – “Là con trai đó anh!”
“Con trai à?” – anh ôm lấy cậu – “Cám ơn em!” – anh hôn khắp khuôn mặt cậu khiến cậu nhột đẩy nhẹ anh ra
“Con trai anh quậy lắm, cứ đạp hoài à.”
“Để anh đánh con nhé! Dám làm em đau.” – anh cười hôn lên má cậu lần nữa.
Hôm nay JaeJoong ghen làm anh vui lắm! Lần đầu anh thấy cậu ghen, khuôn mặt bí xị còn đôi môi cứ vểnh ra, thật sự như một đứa trẻ chưa lớn vậy. Cậu cũng như một món châu báu của anh , cần nâng niu yêu thương, anh càng lúc càng không thể rời xa cậu được. Lần này về thôn dù có bị trưởng lão mắng anh cũng chịu. Anh sẽ mua nhiều thứ gửi về đó cho cậu và con mình.
Anh không biết mình sẽ thành người như hiện tại, tính tình đến con người hoàn toàn thay đổi. Anh tưởng mình sẽ giữ mãi khuôn mặt lạnh lùng khưng khưng ít nói, đáng sợ trong mắt cậu chứ. Vậy mà khi thương vợ thương con anh chỉ là một người bố, một người chồng tầm thường như bao người khác. Chỉ muốn nhìn vợ con mình cười vui và khỏe mạnh mỗi ngày.
…
Chín Tháng – JaeJoong chuyển dạ
Bệnh Viện
“Nhờ em chăm sóc Joongie giúp anh!” – Yunho bế HoJoong sang cho Kangin ẵm. Anh luýnh quýnh chạy theo cậu đang được đẩy vào phòng sanh mổ. Lần trước vì sanh ở thôn, bệnh viện ở dưới nhỏ lại không đủ tiện nghi nên không cho anh vào trong. Lần này sanh trên Seoul thiết bi máy móc cũng như phòng ốc rộng rãi, anh vui mừng khi được tận mắt chứng kiến con mình chào đời.
“Ông xã….” – cậu nhăn lại vì đau. Đứa bé này chắc phải khỏe mạnh lắm khi nó quá dự định ra đời như bác sĩ đoán.
“Em thở đều đi nào! Thở đều đi nào!” – anh nắm chặt tay cậu. Anh cũng đang run rẩy khi nhìn bác sĩ bắt đầu chích thuốc tê vào.
Anh không sợ máu, chẳng qua anh rất hồi hộp đến căng thẳng vì được nhìn con mình sẽ ra đời và chính tay anh được cắt dây rốn, mang đến thế giới một sinh linh nhỏ bé.
“Anh Jung!” – bác sĩ cầm dây nhau giao giữa cậu và em bé cùng cây kéo cho anh.
Yunho nhìn cậu rồi chậm chầm cầm kéo, tay anh nâng dây giao nhau của cả hai lên. Cảm giác đầu tiên là mềm mại và trơn trượt, anh cắt một cái thật nhẹ và cột lại theo sự chỉ dẫn của y tá bên cạnh.
Bốp – y tá vỗ vào mông bé
“OA…. OA…. OA…” – bé khóc thét lên
“A! Minnie của appa.” – anh nhận em bé từ tay cô y tá mang đến cạnh cậu.
“Chào con Minnie.” – cậu thều thào nói, mặt đổ đầy mồ hôi.
“Cám ơn em! Bà xã.” – anh hôn lên trán cậu.
…
Cả hai cùng nuôi hai đứa con của mình trong sự hạnh phúc và bảo bọc yêu thương. Anh rất nhanh đã lấy được tấm bằng hạng ưu và cùng cả nhà trở về thôn, trở về quê hương – nơi bắt đầu tình yêu của họ.
Yunho ghi tên con trai mình vào gia phả trước sự hưởng dương của các bậc trưởng lão. Họ cũng nói gì đến cậu khi mang cho làng một cậu quý tử họ Jung. Con trai thứ của Yunho – Jung Changmin.
Anh mua máy giặt và những thứ cần thiết lấp vào phòng mình và hai đứa trẻ. Không chỉ lo cho gia đình, anh còn giúp thôn phát triển vượt bậc . Phương pháp và máy móc áp dụng cùng nhau mang lại hiệu suất lớn cho thu hoạch mùa màng.
Ba năm hai đứa thật là lý tưởng. Anh cười rất nhiều khi bên cạnh gia đình mình.
…
Khi HoJoong năm tuổi Changmin ba tuổi.
“Xem thằng con tôi nó thương vợ nó chưa kìa, mua máy lạnh, máy giặt, tôi lấy ai kia cũng hơn nửa đời người mà có được gì đâu. Một cành hoa bẻ đôi cũng chưa thấy.” – bà Jung cầm quạt giấy ngồi quạt cho đứa cháu nội đang ăn dưa hấu cùng gia đình
“Chẳng phải ngày xưa bà bảo ‘em chỉ cần anh yêu em là đủ’ à?” – ông Jung cắn miếng dưa hấu lớn quay sang chất vấn bà
“Thì lúc đó mới quen nhau nên nói thế. Chứ không lẽ bảo không có hoa hồng thì không lấy sao?” – bà liếc ông
“Thôi mà cha mẹ! Joongie và Minnie cười kìa!” – Yunho chỉ hai đứa nhỏ miệng cười toe toét dính đầy nước dưa hấu
“Thì mẹ có nói gì đâu ~” – bà liếc ông thêm một cái rồi quay sang đút cháu cưng ăn dưa hấu
“Không thèm ăn nữa.” – ông Jung bỏ vỏ dưa hấu xuống đi vào trong
“Cha giận rồi!” – anh cười
“Ông già này không biết mắc cỡ với lũ nhỏ sao?” – bà cũng vội vào trong…. làm hòa.
“Ông xã!” – cậu gọi
“Hửm?” – anh lau miệng cho con gái mình quay sang cậu
“Cám ơn anh! Cám ơn anh cho em và con một mái ấm.” – cậu lau miệng cho anh. Anh lo cho con mà không để ý miệng mình dính đầy nước dưa hấu
“Cám ơn em! Cám ơn em đã không ngừng yêu anh và cho anh hai…à không ba đứa con rất ngoan.” – anh chồm tay xoa cái bụng hơi tròn bởi thai ba tháng, đang định hôn cậu thì nghe tiếng công chúa của anh hét lên.
“Minnie không được lấy của noona.” – HoJoong la lên
“Aaaaa của Minnie.” – Changmin cũng la lên không chịu nhường
“Hai đứa!” – anh và cậu vội ngăn hai đứa nhỏ đang dành nhau miếng dưa hấu cuối cùng.
Hạnh phúc thật sự không khó nếu chịu tìm kiếm. Ngày xưa nếu không phải có một người rất ngốc yêu một người cố tỏ ra lạnh lùng thì cái nồng nhiệt của kẻ ngốc làm sao đánh tan được cái lạnh của người kia. Con tim họ rồi lại hòa chung nhịp đập mang đến yêu thương. Không cần gì cả! Chỉ cần con tim luôn hướng đến một người thì hạnh phúc sẽ tự động tìm đến.