[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi

Chương 49: Tình yêu nhân tạo (4)



Triệu Giai Giai cảm thấy cô càng ngày càng không thể hiểu nổi Tô Điềm Điềm. Ngày đó sau khi ngủ trưa dậy, thật giống như là đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy.

Vừa bắt đầu đã bớt chợt nảy sinh ý nghĩ muốn yêu đương, sau khi giới thiệu cho cô một đám thanh niên tuấn kiệt, lại đâm đầu vào nghĩ không thoáng bức tường nam Sơn Tùng kia.

Được rồi, tuy rằng Triệu Giai Giai cô cũng không có ấn tượng tốt với tên thiên tài khoa học quái dị này, nhưng vẫn là nhắm mắt ủng hộ cô. Ai bảo Tô Điềm Điềm là chị em của cô cơ chứ. 

Sự thật chứng minh, kiểu người như Tô Điềm Điềm giống như một cây thiết mộc lan đột nhiên nở hoa thật sự khiến người khác phải kinh ngạc… Nhưng có ai từng nghĩ cô oanh liệt theo đuổi hơn nửa tháng, mắt thấy đã sắp nổi khắp cả trường rồi, đột nhiên lại không theo đuổi nữa?!

- Tớ thật muốn bổ đầu cậu ra xem rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì, có thể kiên trì hơn một chút hay không? Những đàn chị trước đây theo đuổi Sơn Tùng là kiên trì ân cần hỏi han hơn nửa năm, lúc này cậu mới được có mấy ngày thôi đã sống chết mặc bay rồi!

- Cậu cũng chưa từng thấy tình hình của đàn anh lúc dạy thay giờ, tớ thật sự có thể ngửi thấy mùi nước hoa đến mức có thể tập hợp lại thành một quầy chuyên bán nước hoa! 

Bên trong phòng vũ đạo, Triệu Giai Giai một bên ép chân một bên giáo dục bạn tốt của mình. Thời điểm buổi sáng chủ nhật này phòng vũ đạo không có nhiều người, hai người đều sẽ thường xuyên đi tập thêm.

Tô Điềm Điềm dừng một chút, cảm khái nói:

- Một quầy chuyên bán nước hoa cơ à, vậy thì mũi của cậu vẫn rất linh. 

Triệu Giai Giai:

- …Tô Điềm Điềm cậu thực ra là em gái của Pikachu thất lạc nhiều năm, đang ngứa da đúng không… Ôi trời cậu trốn tôi đi tập thêm à? Tại sao động tác này lại làm được thành thạo đến như vậy chứ!

Tô Điềm Điềm lại nhấc chân lên thêm mấy phân, thầm nghĩ cơ thể chưa từng bị thương tích đúng là dùng tốt, một đôi chân làm động tác có độ khó cao mà hoàn toàn không hề có áp lực gì. 

Nghe vậy trên mặt cô không lộ ra một chút lung túng:

- Người trẻ mà, vẫn là phải giảm nóng vội, quá nôn nóng là không được, nơi lỏng có mức độ, lạt mềm buộc chặt.

- Còn nữa, không phải tớ trốn cậu đi tập thêm, mà là bình thường cậu quá lười. 

Triệu Giai Giai lập tức không còn gì để nói, nói cô lười biếng, cũng không biết là khoảng thời gian trước đây là ai mỗi ngày trốn tập đi học tiết của người khác.

Cô nhất thời nói lầm bầm:

- Lạt mềm buộc chặt, tớ còn bảy lần bắt Mạch Hoạch đây, cứ như cậu đến bao giờ mới có thể trải qua cuộc sống một đêm bảy lần đây…Hừ, con gái lớn lo gả chồng. 

Một đêm bảy lần…

Tô Điềm Điềm bất thình lình bị nghẹn một cái, suýt chút nữa từ trên dụng cụ té xuống.

- Suy nghĩ của cậu đi xa quá rồi… 

Quả nhiên không hổ là Triệu Giai Giai, bất kể là ở thực tại hay bên trong phó bản, cách nói chuyện vẫn mãi mãi hùng hổ như vậy.

Nhưng cô lập tức nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, lập tức khẽ mỉm cười, làm dáng vẻ chắc canh tanhg.

- Yên tâm đi, anh ấy chẳng mấy chốc sẽ tìm tới tôi. 

- Ha ha, hy vọng hai ngày nữa đàn anh còn có thể nhớ ra bộ dạng cậu trông thế nào.

Triệu Giai Giai bĩu môi nói lầm bầm.

Cô dừng lại, nhìn cặp chân dài trắng nõn của Tô Điềm Điềm, bỗng nhiên lại hỏi: 

- Hai ngày nay cậu vì sao lại nghĩ đến việc chăm sóc chân vậy? Hiệu quả như thế nào?

Thế nhưng, cô thấy hai ngày này Tô Điềm Điềm cứ trước trước sau sau mang đi rất nhiều chai lọ, trước kia vẫn không cảm giác thấy đôi chân đó bên dưới ánh đèn phòng học xem ra quả thực trơn bóng còn phát sáng.

Cô cúi xuống nhìn đôi chân bản thân vẫn luôn luôn lấy làm kiêu ngạo, đột nhiên cảm giác có hơi thua chị kém em. 

- Cũng không tệ lắm. Đáng.

Tô Điềm Điềm ba phải trở lời kiểu lấp lửng.

Còn nguyên nhân… 

Ánh mắt của cô lóe lên, không nói.

Triệu Giai Giai cũng không để ý:

- Vậy tí nữa sắp xếp cho tớ một danh sách thử xem. 

Tô Điềm Điềm dở khóc dở cười gật đầu:

- Rồi, rồi.

Con gái trong lúc nói chuyện đều là như vậy, chuyện vặt vãnh cũng rất phong phú, mà người trong cuộc lại vẫn có thể duy trì được trên cùng một tần sóng một cách thần kì. 

Triệu Giai Giai còn muốn nói một vài chuyện phiếm nữa, lúc này điện thoại di động cô để bên cạnh bỗng nhiên vang lên, thấy người gọi là thầy phụ đạo, cô nhanh chóng cầm điện thoại đi ra ngoài.

Không lâu sau, Triệu Giai Giai vội vã đẩy cửa đi vào, ôm lấy đồ đạc đi đến phòng thay đồ sát vách, vừa đi vừa nói:

- Con gái yêu, ta đi phụ đạo đây, có muốn ta mang bữa trưa cho không? 

Tô Điềm Điềm cũng không khách sáo với cô:

- Con muốn cơm gạo lứt, thịt xào đậu đũa.

- Hiểu rồi. 

Triệu Giai Giai thuần thục thay quần áo, xách ba lô lên rồi chạy ra ngoài.

Ngay khi cô đang đội nắng để mở khóa chiếc xe màu vàng nhỏ xinh ở tầng dưới phòng trưng bày nghệ thuật, bên cạnh bất chợt xuất hiện một bóng người. Ngay sau đó trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam lạnh lùng.

- Chào bạn, xin hỏi…cô có biết Tô Điềm Điềm năm hai lớp khiêu vũ cổ điển không? 

Triệu Giai Giai nghe tiếng ngẩng đầu lên.

Người con trai tóc màu trắng bạc đang đứng cạnh cô không xa lắm, trên người mặc một chiếc áo sơ mi phẳng phiu, trong tay lại cầm theo một cái hộp giữ nhiệt kiểu của người lớn tuổi hoàn toàn không phù hợp với hình tượng.

Anh cứ ung dung đứng đó, cặp kính viền vàng phản chiếu tia sáng chói mắt từ ánh mặt trời. 

Mặt trời buổi trưa chủ nhật nóng đến thiêu đốt, trong hàng cây tiếng ve kêu không ngừng, trước cửa phòng trưng bày nghệ thuật có rất ít người qua lại.

- Tìm tôi có chuyện gì không?

Tô Điềm Điềm đứng trên bậc thang, thuận tai vén mấy sợi tóc mai ra sau tai, vẻ mặt bình tĩnh. 

Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Sơn Tùng, giống như là đã quên trước đây đã xảy ra những chuyện gì, trong con mắt lộ vẻ thản nhiên.

- Tôi đến trả đồ cho cô.

Sơn Tùng giơ chiếc hộp giữ nhiệt của người già lên, không tự chủ được mà nhìn cô lâu hơn một chút. 

Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh chăm chú quan sát cô. Nét mặt đoan chính, phô bày hết vẻ đẹp, vốn tưởng rằng đây sẽ là một người giỏi về tâm kế, vậy mà tính cách lại có chút không giống.

Khi nữ sinh kia giúp gọi điện thoại, Tô Điềm Điềm dường như còn đang luyện tập, lúc này vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, dưới ánh mặt trời chiếu vào trở nên lấp lánh.

Tô Điềm Điềm nghe thấy anh nói, ồ một tiếng, nhưng không đưa tay ra lấy. 

Sơn Tùng sững sờ.

- Tôi…

Anh đang muốn nói gì đó, nhưng Tô Điềm Điềm lại giành lời nói trước. 

- Chờ một chút! Nếu như anh không còn gì dám nói, vậy hộp giữ nhiệt kia anh mang về đi.

Cô nhún nhún vai, giả vờ ung dung cười nói:

- Bằng không lần sau anh đến tìm tôi lại không có cớ đển mượn, rất khó xử. 

Sơn Tùng bị cô chặn họng, không biết tính sao nhưng trong lòng lại có chút buồn cười.

Anh ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.

- Còn nữa đó là… Tôi muốn xin lỗi cô. Là lúc đó tâm trạng của tôi không tốt nên đã giận cá chém thớt với cô. 

- Vì vậy, xin lỗi.

Tô Điềm Điềm thầm nghĩ chuyện này e rằng là lần đầu tiên nghe Sơn Tùng nói nhiều như vậy từ sau khi cô xuyên việt đến ngoại trừ trên lớp.

Sự việc phát triển đến bước này, Tô Điềm Điểm cảm thấy dường như đã nắm chắc được Sơn Tùng này rồi. Chỉ cần thời điểm ghi nhớ của bản thân được thiết lập, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện gì to tát. 

Cô hừ nhẹ một tiếng, có chút hơi kiêu mà ngẩng đầu lên, sắc mặt vui mừng làm thế nào cũng không giấu được. Ở trong mắt Sơn Tùng, trong lòng lại là một cảm giác khác thường.

Dường như đã bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng, anh thở phào nhẹ nhõm. Lại cứ như bị mèo nhỏ quấy rầy một chút, có chút cảm giác mừng rỡ vô hình.

- Vậy, thấy anh rất có thành ý… tôi đành tạm tha thứ cho anh. 

Sơn Tùng thở phào một hơi, như chút được gánh nặng.

Giữa lúc Tô Điềm Điềm cho rằng tiếp theo đó anh sẽ mời cô đi ăn cơm, anh bỗng nhiên đẩy mắt kính của mình lên, khôi phục lại vẻ lãnh đạm trước kia.

- Vậy, đồ cũng đã trả rồi, thế tôi đi trước đây. 

-???

- Tôi còn có việc, tạm biệt.

- Hả? 

Sơn Tùng gật gật đầu với cô, không chút lưu luyến mà rời đi.

Vẻ mặt của anh nghiêm chỉnh quá mức, đến mức khiến cho Tô Điềm Điềm cũng u mê gật đầu theo một cách ngốc nghếch.

Mãi đến tận khi bóng dáng của anh biến mất ở góc đường, cô mới chợt nhớ ra là mình đã quên cái gì. 

- Chẳng lẽ không phải là nên thuận tiện mời mình đi ăn cơm, thăm dò trao đổi một chút tình cảm sao…

Cô kinh ngạc mà thì thầm hai câu, cúi đầu nhìn chiếc hộp giữ nhiệt kiểu bác trung niên đã được rửa sạch bóng loáng, đột nhiên lại cảm thấy…

Sơn Tùng chế tạo ra nhiều bạn gái như vậy, lại chẳng tu thành chính quả gì cả, quả nhiên vẫn còn có nguyên nhân. 

Dù sao người khác cũng là dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Kỳ thực trong mắt Sơn Tùng, anh trả lại hộp giữ nhiệt không một chút trầy xước nào, Tô Điềm Điềm đã nhận lời xin lỗi của anh, chuyện này coi như đến đây là kết thúc.

Nhưng rất hiển nhiên, Tô Điềm Điềm không nghĩ như vậy. 

- Xin chào.

Sơn Tùng vừa mới mở cửa, đối phương lập tức cầm hộp giữ nhiệt chen vào, sau cùng còn ngẩng đầu lên cười một nụ cười ngọt ngào với anh, cứ như không nhìn thấy anh đã sầm mặt vậy.

- Anh lại thức đêm ngủ ở phòng thí nghiệm hả? 

Tô Điềm Điềm nhìn thấy trên cằm anh lún phún râu, nhíu mày lại lườm anh một cái, lập tức vô cùng tự nhiên đi vào trong phòng thí nghiệm.

- …Chào.

Sơn Tùng mím môi, hít một hơi thật sâu, vò vò lại mái tóc như đống rơm của mình, sắc mặt không thay đổi đóng cửa lại. 

Thế nhưng, trong lòng anh lại không chịu được mà than một câu, biết mình hay thức đêm lại còn đến quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác.

Sau khi ba người máy sinh học trước đây được bán đi, phản ứng của thị trường vô cùng sôi động, đem đến mấy vị khách hàng lớn. Tối qua anh liên tục gấp rút làm hạng mục, gần như là trời sáng rồi mới ngủ.

- Ồ, quả nhiên anh xa tôi một cái là không ổn, cơm ba bữa, làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn không có quy luật. Tuổi còn trẻ thì cũng không nên thường xuyên thức đêm, thật sự rất hại cơ thể… 

- Cô thật là phiền đấy…

Cái sự đáng yêu trước đây quả nhiên đều là ảo giác, Tô Điềm Điềm này bản chất chính là một viên kẹo da trâu.

…Tuy rằng cũng không thể nào chán ghét được. 

Nhưng mặt khác, anh thật sự không có biện pháp đối với người da mặt dày như này.

Từ sau ngày ấy chủ động trả lại hộp giữ nhiệt, Tô Điềm Điềm giống như là bản thân đã lĩnh ngộ được một thứ tín hiệu gì đó, thái độ trở nên càng ngày càng thân thiện.

Trước đây Sơn Tùng còn có thể trốn trong phòng thí nghiệm để an tĩnh, bây giờ cô hàng ngày mang hộp giữ nhiệt đến phòng thí nghiệm đưa cơm. 

Việc đưa cơm này, một lần thôi cũng đủ khiến người ta phải nhức đầu, thế nhưng anh lại không phải chỉ chịu đựng một lần.

Nghĩ như vậy, Sơn Tùng vỗn dĩ là định từ chối thẳng thừng, cũng không biết tại sao, mỗi lần trên đôi mắt kia của cô toát ra ý cười nhẹ nhàng, anh lập tức cứng họng không nói ra được.

Ngày hôm nay nói là quan tâm đến sức khỏe của anh. 

Ngày mai nói là do bản thân lỡ làm nhiều nên muốn anh cùng ăn giúp.

Rồi sau đó lại biến thành cái gì mà bản thân không có khẩu vị, nhìn sắc đẹp của anh để nâng khẩu vị lên.

Đối với việc thỉnh thoảng trong miệng cô sẽ nói ra mấy lời cợt nhả, Sơn Tùng có lẽ đã chết lặng rồi. 

Nhưng đồ ăn do bản thân cô làm vẫn rất ngon, sau một khoảng thời gian ăn liên tục, đến ngay cả khẩu vị của anh cũng trở nên kén chọn hơn.

Hơn nữa gần đây trong tay anh cũng không có hạng mục cơ mật gì, thích vào thì vào, chẳng qua chỉ là bị cái bị thịt này hấp dẫn mà thôi, hai ngày nữa nàng cũng sẽ giống như những người kia… giống như mấy người máy sinh học khóc lóc ầm ĩ đòi rời bỏ anh.

Anh nghiêm mặt thầm nghĩ, hoàn toàn không phát hiện ra thời điểm bản thân còn đang nảy ra ý nghĩ này, hình tượng vô cùng lôi thôi. 

Một đầu tóc ngắn vì vừa mới ngủ dậy mà rối bời, quần áo trong cũng có rất nhiều nếp nhăn. Anh tiện tay cởi áo trong ra móc lên mắc gài, vặn vặn cái cổ hơi cứng đờ, đi về phía nhà tắm.

Thấy Tô Điềm Điềm đang giúp anh thu dọn bãi chiến trường, anh không chịu được lên tiếng nhắc nhở:

- Đồ ở trên cái bàn cuối cùng bên phải không được làm lộn xộn, tôi còn chưa làm xong. 

Tô Điềm Điềm:

- Biết rồi, cái bàn lộn xộn như vậy mà không biết chứng cưỡng chế của anh làm sao mà chịu được. Nhanh đi rửa mặt đi.

Sơn Tùng đứng tại chỗ nhìn hai giây, sau khi xác nhận cô không làm lộn xộn đồ đạc mới cúi đầu đi vào phòng rửa mặt. 

Tô Điềm Điềm nói không sai, thời gian dài độc thân, Sơn Tùng hơi có chứng rối loạn cưỡng chế, không chịu nổi khi người khác chạm vào đồ đạc của anh.

Trên thực tế, trước khi gặp phải cái tên tự tới làm thân này, từ trước tới nay anh cũng không ngờ tới sẽ có một ngày anh có thể chấp nhận người khác giúp anh thu dọn bàn thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm này chỉ có một mình Sơn Tùng dùng, bình thường anh dường như đã cho rằng đây là căn nhà thứ hai, đồ đạc đầy đủ mọi thứ. 

Tô Điềm Điềm giúp anh thu dọn bàn thí nghiệm lộn xộn, trong phòng tắm lập tức truyền ra tiếng xả nước.

Tình cờ liếc nhìn về phía tủ kính có rèm đã xuất hiện nhiều lần trong MV, Tô Điềm Điềm đoán rằng anh đã sửa soạn xong, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Nghe nói người máy sinh học kế tiếp anh dự định làm một người có đôi chân hoàn mỹ? 

Đôi chân hoàn mỹ?

Động tác cạo râu của Sơn Tùng dừng lại một chút, có lẽ đã quen với việc thỉnh thoảng cô sẽ phát ra một vài từ kỳ quái. Chính là chân dài mà thôi.

Chẳng qua là do khách hàng yêu cầu, anh làm gì có lựa chọn. 

- Ừ.

Anh đáp lại một tiếng, để dao cạo râu về vị trí cũ, lúc đi ra lại đã áo mũ chỉnh tề không khác gì so với thường ngày.

Anh cũng không hỏi Tô Điềm Điềm biết được thông tin này từ đâu, ngược lại cô bao giờ cũng có bản lĩnh hỏi thăm được những chuyện liên quan đến anh, khó nắm bắt cực kỳ. 

Lão già 004 đang ngủ say bỗng nhiên hắt xì một cái.

- Là vậy à…

Tô Điềm Điềm ồ một tiếng, quay người tựa trên bàn thí nghiệm, như là thuận miệng hỏi. 

- Anh thích chân dài?

- Có việc gì?

Sơn Tùng đến mí mắt cũng không buồn nhấc lên, đưa tay lấy tài liệu trên giá sách. 

Bên trong tủ kính phải chiếu đường viền phía sau đầy uyển chuyển của người kia, anh liếc nhìn một cái, Tô Điềm Điềm lịch sự rời mắt đi.

- Đương nhiên là có.

Tô Điềm Điềm khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên vươn mình ngồi lên trên bàn thí nghiệm của anh. 

Cô cúi người nằm nghiêng, dáng vẻ kiều mị mềm mại như không xương, một đôi chân dài tự nhiên được vén lên, một tai chống gò má nhìn về phía anh, ngón trỏ lại kéo lên dọc theo đường cong của đùi, vô cùng tình tứ.

- Vậy anh cảm thấy… hai chân của tôi, anh cũng hài lòng chứ?

Đùng một tiếng, Sơn Tùng buông tay đánh rơi cuốn sách trong tay.