Fans Đều Muốn Tôi Công Khai

Chương 25



"Chu Huyên gặp báo ứng?"

Chu Nhiêu kinh ngạc hỏi, vốn định lướt điện thoại xem, nhưng cô thật sự mệt đến không muốn nhúc nhích, hất cằm: "Sao lại thế?"

Trương Uyển hiểu ý, trên mặt là vẻ vui mừng không kìm được, "Mấy nhãn hàng Chu Huyên ký kết đều đăng Weibo hủy bỏ hợp tác với cô ta, đưa ra lý do là nghệ sĩ đạo đức bẩn, nhãn hàng sẽ không hợp tác với cô ta nữa."

Lời này khiến Chu Nhiêu kinh ngạc tròn mắt, "Còn có chuyện như vậy? Tại sao?"

"Không biết, bọn họ đều thống nhất bảo là đạo đức Chu Huyên dơ bẩn." Trương Uyển hào hứng nói, "Dân mạng truy hỏi bọn họ cũng không giải thích, chỉ nói cảm ơn sự quan tâm của mọi người."

Chiêu này đúng thật là tuyệt, mấy thương hiệu lớn liên hợp phát biểu tuyên bố hủy hợp tác với Chu Huyên, cũng nhất trí nhận định đạo đức cô ta dơ bẩn, cho dù Chu Huyên muốn phản bác cũng không thể nào mở miệng.

Huống chi nhãn hàng cũng không chỉ đích danh nói cô ta làm gì, cứ như vậy dân mạng muốn ăn dưa cũng không biết hạ mồm từ chỗ nào, nhưng "đạo đức dơ bẩn" tựa như một tấm nhãn vứt không được, hoàn toàn che phủ.

Chu Nhiêu kinh ngạc khẽ gõ lòng bàn tay, "Sao bên nhãn hàng lại làm ra chuyện thế này?"

Phải biết rằng bọn họ thích nhất chính là dùng giá trị thương mại làm tiêu chuẩn phán xét, hơn nữa Chu Huyên xưa nay hắc hồng*, thanh danh cũng không xem là dễ nghe, nhưng rốt cuộc cũng không làm ra hành vi gì vi phạm pháp luật, vậy mà bên nhãn hàng lại tuyên bố hủy hợp tác?

*Hắc hồng: nổi tiếng bằng scandal.

Bởi vì sự kiện này, trên mạng đã muốn nổ tung, thậm chí chuyện "Tiểu mã giáp trong vòng" tố Chu Nhiêu được bao nuôi ban sáng cũng không có độ hot đến thế.

Dù sao Chu Nhiêu được bao nuôi cũng chỉ là tin đồn, mà Chu Huyên bị các nhãn hàng lớn hủy hợp tác lại có chứng cứ xác thực.

"Mẹ tôi ơi!! Cầu dưa, nhãn hàng có thể gửi dưa không, dù sao cũng phải đưa ra lý do chứ?"

"Hôm nay thật sự là thoải mái lên xuống, trước có dưa Chu Nhiêu và fan lớn, giờ lại đến Chu Huyên bị nhãn hàng hủy hợp tác, hôm nay là cái ngày thần thánh gì vậy"

"Lại là nghệ sĩ Nguyệt Tinh, hay là ai đang nhằm vào Nguyệt Tinh thế"

"Rất kỳ quái nha, buổi sáng Chu Nhiêu bị tung tin được bao nuôi, buổi chiều Chu Huyên liền vì đạo đức dơ bẩn mà bị hủy hợp tác, tôi có một suy nghĩ táo bạo, có thể chuyện buổi sáng là do Chu Huyên gây ra, ông lão táo bạo liền báo thù cho chị Chu?"

"Lầu trên ít xem tiểu thuyết lại đi, Chu Huyên thu về cho Nguyệt Tinh không ít lợi nhuận, nếu bị hủy hợp đồng, lợi ích của Nguyệt Tinh cũng sẽ bị hao tổn, ông ấy vì xả giận cho thần tượng mà làm nên chuyện mất sức này sao? Thật muốn ông lão táo bạo ấy yêu tôi"

"Hahahahahaha, đã sớm thấy cô ả này không vừa mắt, không nghĩ tới cô ta thật sự bị sét đánh, đây đều là thương hiệu hạng nhất nha, xswl*"

*XSWL: cười chết mất (ngôn ngữ mạng).

"Còn không cho người ta ôn bài? Vị đại ca nào hảo tâm cho tôi xin dưa haha"

"Cô ta chính là đạo đức dơ bẩn, bắt chước Nhiêu ca của tôi nhiều như vậy, người này bắt chước đến xấu xa, nói cô ta đạo đức dơ bẩn thực sự là một chút tật xấu đều không có/cười trộm/cười trộm"

Ngay lúc quần chúng ăn dưa không hiểu ra sao lòng ngứa ngáy khó chịu, phía nhãn hàng vừa mới tuyên bố hủy hợp tác với Chu Huyên lại công bố trên Weibo, tuyên bố người đại diện mới.

Người đại diện mới là Lữ Viện Viện, là tiểu hoa nhờ màn biểu diễn kinh điển trong bộ phim tiên hiệp ip* cải biên mà danh tiếng đang lên, cũng là một trong những đối tượng gần đây Nguyệt Tinh đang nâng đỡ.

*IP (Intellectual Property - Sở hữu trí tuệ): là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm.

Như vậy xem ra càng giống như dời tài nguyên trong Nguyệt Tinh, tin tức này lại dẫn đến nhiệt liệt thảo luận của nhóm dân mạng ---

"Cmn, nói vậy chuyện Chu Nhiêu thật sự là do Chu Huyên làm ra? Nếu không sao lại chuyển tài nguyên của cô ta cho Lữ Viện Viện"

"Không hiểu nổi mấy người gộp hai miếng dưa này lại với nhau là nghĩ thế nào, mấy người làm sao cũng muốn nghĩ Chu Huyên đen tối thế à? Tuy rằng những nhãn hàng kia đều nói đạo đức dơ bẩn/đầu chó/đầu chó/đầu chó"

"Lầu trên 1, lần này dân mạng nghĩ gì thế, bên nhãn hàng đưa ra quyết định thế này hẳn là phải trải qua suy tính kỹ lưỡng, thế nào cũng phải suy xét một khoảng thời gian, chỉ là vừa lúc đụng phải sự kiện của Chu Nhiêu buổi sáng, những dân mạng gom hai miếng dưa cùng một chỗ thật sự là xem quá nhiều tiểu thuyết rồi"

"Bên nhãn hàng suy tính kỹ lưỡng rồi quyết định cùng nhau công bố lúc tám giờ? Rõ ràng chính là bị một ông lớn nào đó hẹn bàn bạc rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng, bên nhãn hàng cùng nhau tuyên bố chắc chắn là có vấn đề"

"Suýt nữa đã bị lầu trên làm dao động, fans bây giờ thật quá lợi hại, khi nào Manh Tây của tôi mới có được fans trâu như vậy"

"Cầu fans 1"

Sau khi biết Chu Huyên bị các nhãn hàng lớn vứt bỏ, Chu Nhiêu cảm thấy bản thân nên tránh phóng viên truyền thông một khoảng thời gian, nếu không khi người ta hỏi cô "Cô thấy thế nào về chuyện này", "Chuyện này có quan hệ gì với cô không", cô sợ mình sẽ không nhịn được cười thành tiếng mất.

Đến khi trở về nhà đã hơn mười một giờ khuya, Chu Nhiêu vừa mới đến cửa nhà đã nhìn thấy mẹ mình chào đón:

"Làm việc một ngày có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?"

Chu Nhiêu lắc đầu, "Con ăn rồi."

Tuy chỉ là cơm giảm béo nhạt nhẽo, nhưng ăn khuya là một tội ác, hơn nữa thể chất của cô rất dễ tăng cân.

Nhìn thấy mẹ Chu, Trương Uyển sực nhớ tới chuyện kiểm tra sửa chữa kia, vừa định nói với Chu Nhiêu, khóe mắt thoáng thấy vợ chồng Chu thị, liền quyết định lát nữa sẽ nói sau.

"Mọi người nhanh đi ngủ đi, thời gian không còn sớm." Chu Nhiêu vuốt vuốt tóc, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Đến khi cô chuẩn bị xong đã là khoảng một giờ sáng.

Chu Nhiêu vừa định vào phòng tắm, Trương Uyển vội đưa tay chặn cửa phòng tắm.

"Ôi ôi ôi, đợi chút đợi chút." Trương Uyển đi đến cửa phòng tắm, mắt nhìn vợ chồng Chu thị thấp giọng nói: "Em hỏi bên quản lý tài sản rồi, bọn họ nói hôm nay đúng là có người đến căn hộ chúng ta kiểm tra sửa chữa, là một người thợ mới tới, cho nên sẽ có chút lạ mặt."

Nghe thế, Chu Nhiêu nhẹ gật đầu, "Chị biết rồi."

Hẳn là cô nghĩ nhiều rồi.

Dù sao căn hộ cũng không cần sửa chữa gì, người kia cũng không bước vào, thật sự không cần lo lắng.

Dù mệt mỏi đến một ngón tay cũng không muốn động, Chu Nhiêu vẫn kiên trì ngâm bồn tắm rửa, nước ấm vừa phải khơi thông thần kinh mỏi mệt của cô.

Đến khi cô tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, đã là một rưỡi sáng, sáng mai còn phải đến phim trường bắt đầu công việc.

Chu Nhiêu đẩy cửa phòng ngủ, vốn tưởng Lục Già đã sớm ngủ, không ngờ đèn ngủ ở đầu giường vẫn sáng.

Nghe được động tĩnh ở cửa, bên giường truyền đến một giọng lẩm bẩm, "Cậu về rồi?", giọng nói kém trong trẻo hơn xưa, có vẻ mơ hồ không rõ ràng.

Nghĩ Lục Già mệt nhọc, Chu Nhiêu cúi đầu đáp lời, khép cửa lại đi đến bên giường, ngồi trên giường chuẩn bị thoa sữa dưỡng thể, thoáng thấy Lục Già ngồi trong ổ chăn, cuộn tròn thân thể tựa vào đầu giường đưa lưng về phía cô.

"Còn chưa ngủ?" Chu Nhiêu lơ đãng hỏi.

"...... Ừm." Lục Già ậm ờ lên tiếng trả lời.

Chu Nhiêu rốt cuộc cũng nhận ra không đúng lắm, đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Già. Lục Già đang xoay người tựa vào bên giường khẽ nhắm mắt, khuôn mặt trắng nõn như ngọc đỏ ửng bất thường.

Chu Nhiêu cả kinh, đưa tay kiểm tra độ ấm trên trán cô.

Nóng quá!

Cô vừa mới tắm xong, mu bàn tay vẫn còn ấm, nhưng độ ấm trên trán Lục Già còn cao hơn so với tay cô. Cho dù cô không thử độ ấm trên trán mình, cũng có thể cảm nhận được Lục Già đang phát sốt.

Lục Già không muốn xa rời cọ cọ lên tay cô, nhiệt độ cao bất thường liên tục truyền đến mu bàn tay Chu Nhiêu.

"Cậu phát sốt?" Chu Nhiêu vội đỡ Lục Già, cả người Lục Già đều dựa vào cánh tay cô, suýt nữa cô không đỡ nổi, đành xuống giường ngồi xổm bên cạnh đỡ lấy Lục Già.

"Ừm..." Lục Già cố gắng mở mắt ra, đôi mắt vốn trắng đen rõ ràng hơi đỏ lên, cô nghiêng ngả cọ cọ lên gáy Chu Nhiêu, thì thào: "Mình uống thuốc rồi, đừng lo lắng."

Hơi thở của Lục Già cũng nóng đến kinh người, phả trên cổ Chu Nhiêu, nóng đến cô nhíu chặt mày.

"Uống thuốc rồi thì nghỉ sớm chút, ngồi đây làm gì?" Chu Nhiêu tức giận véo má Lục Già, người kia ấm ức than thở, "Mình muốn chờ cậu về mà."

Chu Nhiêu nghe thấy giọng nói khàn khàn yếu ớt không hiểu sao trong lòng mềm nhũn, cô mím môi, đỡ Lục Già lên, "Ngủ trên giường đi."

Nghe nói thế, dù là bệnh đến không động nổi, ánh mắt Lục Già cũng sáng lên vài phần, ngoài miệng từ chối một chút: "Đừng lo, mình ngủ ở dưới là được rồi."

Chu Nhiêu hơi ngừng, "Được, tôi cho cậu thêm chiếc chăn bông."

Lục Già:......

Lục Già phát ra tiếng nức nở đáng thương, khó chịu cả người đều tựa vào người cô, "Ưm...... vậy phiền Nhiêu Nhiêu rồi."

Chu Nhiêu mới vừa động, Lục Già tựa trên người cô liền theo động tác của cô mà nghiêng ngả, Chu Nhiêu suýt nữa đỡ không được, đành thay đổi đỡ Lục Già lên giường.

Nằm lên chiếc giường mềm mại thoải mái, Lục Già thiếu chút nhịn không được ôm gối đầu cọ cọ, cô suy yếu nở nụ cười, "Vậy mình nằm một chút."

Chu Nhiêu tức giận trừng mắt lườm cô một cái, "Đừng làm bộ, ngủ đi."

Sau khi bị vạch trần, Lục Già ôm chăn ngượng ngùng cười, "Cảm ơn Nhiêu Nhiêu cho mình mượn giường."

Cô bọc mình trong chăn, hạnh phúc nhắm mắt hít sâu một hơi.

A, đây là giường của Nhiêu Nhiêu.

"Vậy hôm nay cậu ngủ ở đâu?" Lục Già chớp mắt, trông mong nhìn Chu Nhiêu bên giường.

Cô thật sự hy vọng có thể cùng Nhiêu Nhiêu ngủ chung một ổ chăn, nhưng nếu lây bệnh cho Nhiêu Nhiêu sẽ không tốt lắm.

Chu Nhiêu vỗ vỗ ổ chăn Lục Già ngủ mấy hôm nay, "Ở đây.", mệt mỏi như thủy triều cuốn đến, cô không thể kìm nén mà đánh một cái ngáp.

Vốn còn muốn nói thêm gì, Lục Già hiểu được nuốt xuống lời nói kia, "Vậy, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Chu Nhiêu xua tay, tắt đèn chui vào ổ chăn.

Rốt cuộc có thể nằm xuống ngủ, Chu Nhiêu thả lỏng hít sâu, xoang mũi ngập tràn hơi thở của Lục Già, hòa cùng với sữa dưỡng thể hương trầm mà cậu ta thường dùng.

Chu Nhiêu:......

Ngủ ngủ, đừng nghĩ miên man, đã hai giờ sáng rồi, nếu không ngủ ngày mai sẽ thiệt thòi.

So với Chu Nhiêu ngủ đến an ổn thoải mái, Chu Huyên lại sút đầu mẻ trán đi tới đi lui trong phòng khách sạn.

Một chiêu này thật sự rất tàn nhẫn, không ngờ tới lão già kia còn để lại một chiêu, giả làm fan? Có ngu mới tin ông già kia là fan của Chu Nhiêu, thật buồn cười!

Chu Huyên lo lắng cắn móng tay, móng tay vốn được chăm sóc mượt mà tinh xảo bị cắn đến lởm chởm không đều.

Lão già quả nhiên bị sắc đẹp làm choáng váng, tiện nhân Lữ Viện Viện kia sao so được với cô ta? Không có ích lợi gì cũng muốn xả giận thay Chu Nhiêu, mấy người trong ban giám đốc điên rồi, điên y như ông già kia!

Cô ta phải phản kích, không thể ngã như vậy, chưa kéo Chu Nhiêu xuống, sao cô ta có thể ngã được?!

Cửa phòng bỗng truyền đến tiếng "cốc cốc", Chu Huyên đổi nét mặt ghen ghét vặn vẹo, trên mặt nở một nụ cười xinh đẹp gợi cảm, nhưng khi nhìn thấy người tới, vẻ mặt mới vừa điều chỉnh tốt lại trở nên vặn vẹo.

"Sao lại là cô? Giám đốc Lý đâu?!" Chu Huyên nhìn chằm chằm trợ lý nhỏ, rõ ràng cô ta hẹn giám đốc Lý đến đây, vì sao giám đốc Lý không đến?

Trợ lý nhỏ sợ hãi cúi đầu, "Giám đốc Lý nói con ông ấy bị bệnh, có chuyện gì để sau."

"Cái rắm!" Chu Huyên lớn tiếng hét, "Con ông ta đã hơn hai mươi tuổi, còn cần ông ta chăm sóc?"

Trợ lý nhỏ không lên tiếng trả lời, nghĩ thầm, người ta chính là không để ý đến cô, cô còn chưa rõ tình hình sao?

Chu Huyên cắn móng tay, "Người này quả nhiên là đồ vô dụng, ở trên giường cũng không dùng được, còn trông cậy ông ta có bao nhiêu dũng khí."

Trợ lý nhỏ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, xem bản thân là kẻ điếc.

Nhưng mà, giám đốc Lý "không được"......

Chu Huyên đi tới đi lui trong phòng, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, mình thật sự ngu ngốc, nếu lão già kia bao nuôi Chu Nhiêu, mình có thể đi tìm lão già đó, ai lại ngại nhiều tình nhân bao giờ?

Huống chi, cô ta lại không kém Chu Nhiêu.

Không phải giả vờ cao hứng thôi sao, cũng không phải lần đầu cô ta làm, hơn nữa vị kia cũng không phải phó giám đốc nhỏ bé như giám đốc Lý này, là chủ tịch Nguyệt Tinh đấy! Dựa vào tài nguyên của lão già này, chẳng phải cô ta sẽ dễ dàng vượt qua Chu Nhiêu sao?

Nghĩ vậy, Chu Huyên không khỏi cong môi cười.

Nếu giám đốc Lý không giúp được mình, vậy nói số điện thoại của chủ tịch cho mình vẫn có thể nhỉ?

Như cô ta dự đoán, giám đốc Lý rất nhanh chóng gửi phương thức liên hệ của chủ tịch cho cô.

Nhìn thấy dãy số kia, Chu Huyên đã vội vã muốn gọi đến, nhưng nhìn thời gian trên màn hình, mạnh mẽ kìm hãm xúc động nội tâm.

Người già chú ý thân thể, lúc này đã sớm ngủ rồi.

Chu Huyên cất điện thoại, tự tin cười, đến ngày mai hươu chết đến tay ai còn chưa chắc chắn đâu.

......

Hơi thở của Lục Già trong chăn rất rõ ràng, rõ ràng đến ngay cả nằm mơ cũng lan tỏa không rời.

Chu Nhiêu biết mình đang nằm mơ, cô trông thấy bản thân đứng trong phòng học hồi trung học, giáo viên ngữ văn đang phát bài kiểm tra trên bục giảng, cô nhìn những khuôn mặt mơ hồ trong lớp, kỳ dị thay lại biết rõ phía sau những khuôn mặt mơ hồ này là ai.

Cô đi đến vị trí không ai ngồi ngồi xuống, lục bài thi trong ngăn bàn, không ngờ lại kéo ra một con chuột chết.

"A!"

Cô sợ tới mức hét ầm lên.

Bạn học và giáo viên trong lớp đều ngừng lại quay đầu nhìn về phía cô, cô nhìn chằm chằm tay mình, ghê tởm muốn nôn.

"Hahahahahaha ---"

Từ cửa bỗng truyền đến tiếng cười nhạo không chút che giấu, cô ngẩng đầu nhìn qua, đó là học sinh nữ lớp bên cạnh, tính cách ương bướng xấu xa, thích học sinh đẹp trai học giỏi Quách Hào.

Con chuột chết này là do cậu ta bỏ vào, vì muốn thấy cô xấu mặt!

"Đáng đời!" Học sinh kia cười châm chọc.

Lửa giận của cô đang bùng lên, đang định đến dạy dỗ cậu ta, đã thấy người bên cạnh bỗng đứng dậy, cầm con chuột chết kia vứt lên người cậu ta, nữ sinh kia sợ tới mức ngã xuống đất thét chói tai.

Ánh mắt Lục Già lạnh lùng nhìn nữ sinh trên mặt đất, gằn từng tiếng: "Vẻ mặt đố kị của cậu thật xấu xí."

Chu Nhiêu đột ngột mở mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà, nhất thời không phân rõ trong mơ và hiện thực.

Một lúc sau cô mới lấy lại tinh thần, theo bản năng trở mình một cái.

Sao cô lại mơ thấy chuyện này?

Chu Nhiêu xoa xoa mặt, vùi đầu định ngủ tiếp, lại nghe tiếng cửa phòng nhẹ nhàng gõ vang.

Bất đắc dĩ nhắm mắt lại, Chu Nhiêu cầm điện thoại xem ---

05:32

Cô phải rời giường.

Lục Già ngủ rất say, hôm qua cậu ta sốt vô cùng, lại ngoan cố đợi đến hai giờ mới ngủ, lúc này đương nhiên không dậy nổi.

Trước tiên Chu Nhiêu sờ độ ấm trên trán Lục Già, thấy tốt hơn tối qua rất nhiều, mà hai gò má cậu ta cũng ửng hồng nhàn nhạt, trông cũng khỏe mạnh hơn.

Nhắn Wechat cho người đại diện của Lục Già xong, Chu Nhiêu mới mặc áo ngủ chầm chậm đi ra khỏi phòng.

Đến khi Chu Nhiêu rửa mặt thay quần áo rời nhà đã là bảy giờ sáng, đến đoàn phim mới hơn tám giờ, mà Chu Nhiêu nhạy bén nhận thấy nhân viên công tác thường nhìn về phía cô, giống như nhìn động vật quý hiếm.

Chu Nhiêu không thèm liếc mắt đi vào phòng hóa trang.

Thấy cô vào phòng hóa trang, nhân viên công tác mới khe khẽ nói:

"Thật sự là một chút cũng không nhìn ra, chị Tiểu Chu ngay cả chủ tịch Nguyệt Tinh cũng thu phục được."

"Ôi chao, cô cảm thấy chủ tịch là fan của chị ấy sao?"

"Bọn họ nói cái gì thì là cái đó, suy cho cùng thì có quan hệ gì với chúng ta."

"Nói là vậy, chẳng qua ván cờ này thật lớn mà."

"Nói gì thế? Mang đồ đến phòng pháp y đi! Muốn nhàn hạ sao?" Phó đạo diễn nhíu mày, "Còn nhàn hạ nữa trừ lương!"

Nhân viên công tác vốn đang khe khẽ nói chuyện bỗng chạy tán loạn.

Chu Nhiêu mới vừa thay phục trang và hóa trang xong, cầm kịch bản ngồi ở khu vực nghỉ chờ bắt đầu quay.

Hứa Ấn cũng đã chuẩn bị xong đang vận động duỗi cơ đơn giản, thoáng thấy Chu Nhiêu, cô ấy vừa xoay hông, vừa cười tủm tỉm nói: "Em thật sự rất cố gắng nha."

Chu Nhiêu cũng không quen thân với Hứa Ấn, đây vẫn là lần đầu các cô hợp tác, chẳng qua Chu Nhiêu cũng có nghe thấy ít nhiều về vị tiền bối này, nổi tiếng nhất chính là cô ấy và đạo diễn Hồng Bách Lâm hai lần phục hôn*, sau cùng đều tự tìm kiếm bạn đời của riêng mình.

*Phục hôn: ly hôn rồi kết hôn lại.

"Lần này hợp tác cùng các tiền bối, em còn rất nhiều thiếu sót, chỉ có thể cố gắng nhiều hơn." Chu Nhiêu khiêm tốn cười.

"Hahahaha, bây giờ rất ít thấy những diễn viên kiên định như em." Hứa Ấn nói như cảm khái.

Chu Nhiêu nhớ tới vị này hình như mới vừa diễn vai mẹ của nữ chính trong một bộ phim thần tượng cẩu thả nào đó, đây cũng là tin tức cô xem được trước khi vào đoàn.

"Có bối cảnh thật là tốt." Hứa Ấn làm như vô tình nói đến, như là nhớ tới chuyện gì thú vị, cô ấy cười nói: "Lúc trước nghe người ta nói, trước kia chủ tịch Nguyệt Tinh ở rể đấy."

Chu Nhiêu hiểu được hẳn cô ấy đang nói đến chuyện hôm qua, sau khi nghe được câu nói sau không khỏi nhướng mày.

Hứa Ấn định nói gì với cô?

Nhưng Hứa Ấn không nói thêm gì nữa, chỉ vặn eo thở dài nói: "Bây giờ ngành sản xuất này còn mạnh mẽ hơn trước kia......"

Đúng lúc này, trợ lý đạo diễn Khâu chạy đến báo với các cô: "Chị Ấn, chị Tiểu Chu, bây giờ bắt đầu quay, các chị chuẩn bị sẵn sàng nhé."

Chu Nhiêu đưa kịch bản cho Trương Uyển, đứng dậy đi cùng Hứa Ấn vào khu vực quay phim trước.

Quay xong cảnh buổi sáng, Chu Nhiêu cảm giác cả người đau nhức, cô thật có chút hoài niệm hôm qua còn có Lục Già xoa vai đấm lưng cho mình.

Thừa dịa thời gian ăn cơm giữa trưa, Chu Nhiêu lướt điện thoại, liền nhìn thấy Lục Già gửi đến mấy tin nhắn Wechat:

Lục Già: Bây giờ cảm giác tốt hơn nhiều lắm, đã hạ sốt rồi ^_^

Lục Già: May mà Nhiêu Nhiêu cho mình mượn giường, tối qua ngủ rất say, cả đêm toàn giấc mơ đẹp thôi

Lục Già: Nhiêu Nhiêu an tâm quay phim nhé, mình phải rời giường

Chậc, mười giờ rời giường.

Cô cũng muốn.

Chu Nhiêu cắn chiếc đũa, quyết định lướt Weibo.

Mới vừa mở Weibo lên, cô đã thấy Weibo đề xuất một tin tức mới ---

@Một lão Tề táo bạo: ai mới sáng sớm lại sinh lòng quyến rũ lão già này, bạn già tức giận suýt nữa quăng mất chiếc mũ tôi thích nhất rồi, cô đã không tự trọng, vậy lão già tôi cũng không cần cho cô mặt mũi [video]