Thật sự không thể nhịn nổi nữa mà! Không phải chỉ chụp vài tấm ảnh sao? Nhằm vào cô đến như vậy, cậu ta không có chụp cô chắc?
Nhưng mà lời nói của cô lại một lần nữa bị đánh gãy bởi Kỳ Mộ.
“Được rồi, tôi muốn ngủ, yên lặng một chút.”
Kỳ Mộ rất buồn ngủ, cậu ta ngáp ngắn ngáp dài, tay xua xua cô, giống như người lớn đang bồi một đứa trẻ chơi đùa.
“Đi chỗ khác chơi.”
Nói xong liền ghé vào bàn, nhắm mắt lại, quay lưng lại với cô, đôi chân dài của cậu ta ở dưới gầm bàn có chút khó khăn.
Tống Cửu Cửu thật không tin được trên đời này lại có kẻ trả đũa người khác như vậy, cô mở to mắt trừng cậu, cơn tức giận sắp bùng nổ đột nhiên bị cản lại.
Cô vẫn còn đang duy trì sự nghiệp nói chuyện bằng khẩu hình, đôi môi khẽ nhếch lên, nói cô nhìn chằm chằm vào cái đầu của Kỳ Mộ cũng không phải là sai. Bằng mắt thường cũng có thể thấy gương mặt bé nhỏ của cô đang dần đỏ lên.
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng xấu hổ, tuy rằng chỉ là một mình cô nghĩ vậy, còn tên khởi xướng nào đó lại không lo không nghĩ chuẩn bị ngủ.
Sau một hồi niệm trong lòng mười lần câu “Mình là thần tượng, phải chú ý hình tượng”, cuối cùng Tống Cửu Cửu cũng có thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
Tuy rằng trong lòng vẫn toàn là căm giận bất bình, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống.
Cắm thật mạng ống hút xuống, hút sữa chuối hung tợn giống như đang hút máu kẻ thù vậy.
Ở trên thế giới tàn khốc này, chỉ có sữa chuối mới có thể cứu được cô.
........
........
Kỳ Mộ ngủ suốt một buổi sáng, đến buổi chiều mới vất vả tỉnh táo một chút, cũng chẳng làm chuyện đứng đắn gì, lấy điện thoại ra xem, một lúc sau lại không biết lôi ở đâu ra một cái máy chơi game.
Chuyện kỳ quái chính là cậu ta cà lơ phất phơ như vậy nhưng mọi người đều như quen cả rồi, ngay cả thầy cô cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Vị này thực sự khác xa so với tưởng tượng của cô về định nghĩa ‘thủ khoa’. Có lẽ tên này là học bá, không cần quá nỗ lực mà thành tích vẫn tốt, còn những người dùng nỗ lực để đổi lấy thành tích chắc cũng chỉ được gọi là con ngoan trò giỏi.
Thật vất vả mới đến được tiết tự học buổi tối, Tống Cửu Cửu lại bắt đầu tác chiến với một đống bài tập thầy cô giao.
Tuy rằng thành tích của cô thực sự không tệ, nhưng bởi vì đây là lớp một, là lớp thuộc hàng mũi nhọn, cho nên tiến độ thầy cô giảng cũng rất nhanh, vấn đề ở đây là cô vẫn còn chưa hiểu rõ ở rất nhiều chỗ.
Mặc dù vậy nhưng bởi vì tự cảm thấy thẹn với lương tâm, cuối cùng thì cô vẫn ngượng ngùng đi hỏi giáo viên. Thế mà khi bắt đầu làm bài tập cô vẫn có một chút cảm giác lực bất tòng tâm, đặc biệt là đối với toán học, cô không có chút am hiểu nào về môn này hết, vì thế nên tốc độ làm bài tập của có thể dùng tốc độ của rùa để hình dung.
Trong lúc cô đang đau khổ cắn bút suy nghĩ, tâm hồn như muốn nhập luôn vào công thức để giải đề thì đột nhiên cảm giác được lưng bị thứ gì đó nhẹ nhàng chọc chọc.
Không cần nói cô cũng đoán được ai làm ra cái hành động ấu trĩ này.
Bọn họ thân quen lắm sao? Cô hoàn toàn không muốn để ý đến cậu ta.
Tống Cửu Cửu vẫn ngồi yên cosplay pho tượng, mặc kệ cậu chọc thế nào cũng không thèm phản ứng.
Thấy cô mãi vẫn không động đậy, người phía sau rốt cuộc cũng dừng hành vi chọc cô lại.
Tống Cửu Cửu lại bắt đầu công cuộc tập trung tinh lực nghiên cứu đề toán.
Nhưng nửa ngày sau vẫn không có chút tiến triển nào, cô thực sự không có chút thiên phú toán học nào mà, Tống Cửu Cửu thở dài một hơi.
Đột nhiên, một chiếc máy bay giấy nhỏ từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng đập vào tay cô.
Thật phiền phức mà, bọn con trai ở tuổi dậy thì thích bắt nạt bạn học nữ lắm sao?
Nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay nửa ngày, Tống Cửu Cửu vẫn nhịn không được mà mở nó ra. Đây là một trang giấy được gấp thành một chiếc máy bay nhỏ, trên mặt giấy là năm chữ màu đen rồng bay phượng múa:” Bài tập là gì vậy?”
Đại khái là lúc giáo viên giao bài tập thì cậu ta ngủ, lúc này tỉnh rồi nên muốn làm bài tập.
Cũng không biết thế nào mà cậu ta buồn ngủ đến như vậy, cả một ngày không tỉnh táo được bao lâu, hầu hết thời gian của cậu đều là nằm ở góc nào đó ngủ, chỉ có thể nhìn thấy lọn tóc xoăn tít tròn tròn ở đỉnh đầu.
Nhưng Tống Cửu Cửu hạ quyết tâm không để ý đến cậu. Xem qua tờ giấy xong lại một lần nữa gấp nó thành máy bay rồi đặt ở góc bàn.
Không đợi để cô có thể tiếp tục tập trung tinh lực làm bài, một máy bay nhỏ từ phía sau lại bay tới, đại khái là cách năm giây, một chiếc nữa lại bay tới, cách năm giây, lại một chiếc nữa,.... Quả thực là cậu ta rất rất rất x3,14 phiền phức!
Cô đếm đếm, lúc này cậu ta đã ném tổng cộng bảy chiếc máy bay giấy lên đây, hơn nữa còn ném rất nghiêm túc, cứ mỗi năm giây lại ném lên một chiếc. Không chỉ có như thế, cậu ta còn nhắm cực kỳ chuẩn khi ném máy bay giấy lên bàn cô, không một chiếc nào hạ cánh dưới đất.
Cô thật sự không biết nên khen hay chê cậu ta nữa. Lúc này trong nhận thức của bạn học Tống, Kỳ Mộ thực sự là một thằng nhóc khó chơi.
Tùy tiện lấy một chiếc từ đống máy bay giấy ra nhìn, cô phát hiện ra Kỳ Mộ còn cố ý đổi mực bút đen sang bút đỏ, cậu ta viết qua loa vài chữ:” Tôi sẽ làm phiền đến khi cậu trả lời thì thôi~”. Ở góc phải bên dưới còn vẽ một gương mặt tươi cười màu đỏ.
Mẹ nó! Làm như mình là nhân vật chính trong “Death note” vậy!
Tống Cửu Cửu hoàn toàn không biết nên đối phó thế nào với loại người này, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó quay người sang chỗ khác.
Một bàn tay của Kỳ Mộ chống cằm, tay còn lại thì tùy ý di chuyển bút, dưới ánh đèn màu trắng, các khớp ngón tay trắng nõn nà của cậu ta càng lộ rõ hơn.
Cậu cười rất vui vẻ, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, như khi đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích của mình.
Nhìn thấy Tống Cửu Cửu rốt cuộc cũng xoay người, Kỳ Mộ tiến đến gần hơn một chút, “Xem đi, tôi thắng rồi.” Cậu thấp giọng nói.
Tống Cửu Cửu cũng tự giác cảm thấy nản, nhìn Kỳ Mộ một chút, tại sao ông trời lại cho cậu ta thừa hưởng gương mặt đẹp đến vậy chứ, cô hiện tại chỉ muốn xoay mặt cậu ta 360 độ, cậu ta sẽ đau đến khóc cho xem!
Nghĩ đến chuyện đó thôi mà tâm trạng của cô đã tốt lên không ít.
Nhận mệnh nói hết bài tập cho cậu, một câu dư thừa cô cũng không nói, quay người lại tiếp tục công cuộc cày bài tập của mình.
May mà sau đó Kỳ Mộ cũng không trêu chọc cô nữa, cậu có vẻ làm bài tập rất nghiêm túc.
Nhưng mà đối với Tống Cửu Cửu mà nói, một loại tra tấn khác lại bắt đầu. Cô viết bài một chút lại dừng, khoảng thời gian làm bài tập trở nên vạn phần gian nan chỉ vì âm thanh xoát xoát viết vô cùng chói tai từ phía sau truyền tới.
Âm thanh kia không hề dừng một phút nào, như vẻ cậu bạn kia đang giải đề rất vui vẻ, giống như chỉ cần nhìn thôi cũng có thể viết luôn ra đáp án. Tống Cửu Cửu chăm chú nhìn vào tờ đề, đề bài tập này cực kì khó nhưng trong mắt người kia, nó chỉ là một đề vô cùng đơn giản, không tốn thời gian suy nghĩ.
Kiểu người siêu trái ngược này làm Tống Cửu Cửu cảm thấy vừa hổ thẹn vừa uể oải, đối với thần tượng luôn thuận lợi trên sân khấu như cô, đây là lần đầu tiên trải nghiệm gian khổ của cuộc đời...
......
Rốt cuộc sau bao gian nan thì cũng tan học, cô bạn Tống Cửu Cửu thả lỏng tâm trạng một chút rồi thu dọn đồ vào ba lô.
Ngày mai chắc cô nên đến hỏi bài lớp trưởng một chút, vẫn nên là như vậy đi, khả năng cô không ứng phó nổi với kì thi tháng sắp tới…
Ít nhất là trong lớp này, kết quả đội sổ vẫn đang vẫy tay về hướng cô.
Nói cái gì mà cô chỉ đến trường học ba tháng giả bộ học tập? Kết quả hiện tại là học còn mệt hơn chạy show trước đó nữa.
Tống Cửu Cửu mơ hồ thu dọn đồ đạc, đang định đứng dậy rời đi, tầm mắt đột nhiên tối lại, một người đi đến bên cạnh cô, thân thể của cậu ta chặn ánh sáng lại.
Cô ngẩng đầu, quả nhiên lại là Kỳ Mộ.
Vì ngược sáng nên cô không thể thấy rõ biểu cảm của Kỳ Mộ.
Không phải cậu ta lại nghĩ ra trò mới để trêu cô đấy chứ?
Nhưng lần này Kỳ Mộ chỉ ném quyển vở lên bàn cô.
“Không cần trả tôi.”
Nói xong còn chưa kịp để người ta đáp lại đã quay người bỏ đi.
Tống Cửu Cửu thực sự không thể hiểu được, tay cầm lấy quyển vở, phần đề tên ở mặt bìa hoàn toàn bị bỏ trống. Mở quyển vở ra, mặt giấy viết các bước giải đã được giản lược, có thể nhìn được nét chữ vừa ổn định vừa nhanh, thậm chí vài chỗ còn bị ngòi bút làm rách, cho người ta cảm thấy một loại cảm giác ương ngạnh khó tả.
Bên trong toàn bộ là bước giải của tờ đề bài tập toán hôm nay, thậm chí bên cạnh còn ghi chú rõ sử dụng công thức nào trong sách giáo khoa, trang bao nhiêu.
Cầm lấy quyển vở nhưng Tống Cửu Cửu lại có cảm giác không biết phải làm sao.
Kỳ Mộ rốt cuộc là dạng người gì? Cậu ta suy nghĩ những gì? Vì sao một lần cậu đều làm hành động ngoài dự kiến của cô? Cô nên phản ứng như thế nào bây giờ?
.....
Tống Cửu Cửu và Kỳ Mộ hành động như vậy khiến cho không ít bạn học chưa về chú ý tới, cô đành phải giả vờ tự nhiên đem quyển vở nhét vào trong ba lô.
Trần Gia Nhạc lúc này cũng thu dọn xong đồ rồi đi đến: “Tiểu Cửu, về thôi!”
Hai ngày này, quan hệ của bọn họ đã được kéo gần lại không ít, ở trường ngoài học ra, thời gian còn lại các cô hầu hết đều đi cùng nhau.
Trong lúc tám nhảm có phát hiện ra đường về nhà của các cô đều chung một tuyến đường, vậy nên hai người có thể cùng nhau đi. Hơn nữa ngoài nguyên nhân này ra, Trần Gia Nhạc còn hỗ trợ cô rất nhiều, bớt đi được rất nhiều phiền toái nha.
“Cảm ơn cậu đã đồng ý về cùng tớ.” Tống Cửu Cửu nhiệt tình cảm ơn.
“Không có gì, dù sao có thể giúp được cậu tớ rất vui, hơn nữa không phải rất kích thích sao!” Trần Gia Nhạc hưng phấn nói.
Tuy rằng công tác bảo hộ của công ty thật sự không thể che được, nhưng mà việc cô học ở trường này không lâu nữa sẽ bị lộ ra ngoài.
May mắn chính là bảo vệ của nhà trường thực nghiêm khắc, ngoài giáo viên ra thì căn bản không thể lọt vào được, cho nên lúc ở trường không cần lo lắng có phóng viên hay fan lén đột nhập vào tìm cô, đây cũng là nguyên nhân lúc ấy cô lựa chọn Thất Trung.
Nhưng mà quãng đường đi học tương đối phức tạp, mỗi ngày cô ra cửa hoặc từ trường trở về đều phải vào nhà vệ sinh, đổi lại quần áo kín mít, đeo khẩu trang, ngụy trang thật cẩn thận. Sau đó phải đi đến cửa sau ít người biết âm thầm đi ra.
Thật sự vô cùng phiền toái, cũng biết khi ấy công ty dùng biện pháp nào mà có thể thuyết phục hiệu trưởng cho cô nhập học.
Bây giờ đã không còn sớm, hơn nữa đây là lần đầu tiên Tống Cửu Cửu cùng bạn học về nhà, cô có chút phấn khích khi tìm đề tài để tâm sự với Trần Gia Nhạc.
“Nhạc Nhạc, cậu có thần tượng ai không? Có muốn ký tên hay gì đấy không?”
Tống Cửu Cửu cực kì muốn chiếu cố cô lớp trưởng nhỏ này, muốn tặng cô ấy một chút quà nhỏ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cái này tương đối thích hợp, hơn nữa sẽ làm cho cô ấy không cảm thấy gánh nặng.
“A! Cái... Cái gì?”
Cô bạn này có vẻ cực kì thích, giọng điệu cũng dần trở nên kích động.