F*ckBoi Tầng Trên

Chương 48: - Chịu Trận



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ôi trời ơi, tao không thể tin được..." Heather vừa xì mũi vào tờ giấy ăn trên tay, vừa khóc nấc lên"..mất hết từng ấy thời gian và công sức chỉ để nhận được cái tin xấu nào kia chứ?" 

Bên cạnh cô nàng là cậu trai tiếp tân ban nãy đang hấp tấp rót trà nóng ra một chiếc tách in hoa trông rất đắt tiền.

"Mời cô dùng chút trà để bình tĩnh lại, Ms. Swanson.." 

"Bỏ đi, tôi muốn chết quách đi cho rồi!" Heather tiếp tục rên la một mình, Lisa cũng rưng rưng ngồi cạnh cô nàng, cố gắng nói mấy lời an ủi bằng vẻ mặt bất lực.

Tôi có thể hiểu được sự thất vọng của Heather khi dồn quá nhiều tâm huyết vào thứ gì đó nhưng cuối cùng tất cả lại không thành sẽ như thế nào. Nếu như chuyện này là chuyện viết lách của tôi, có thể tôi cũng sẽ khóc lóc bù lu bù loa ra như vậy thật. 

Ở đầu bên kia bàn, Joanne im lặng ngồi ôm tách trà của mình với vẻ mặt vô cùng suy sụp. Tôi không nhớ cả 4 chúng tôi đã ngồi trên bộ bàn ghế nghỉ ở sảnh khách sạn đã  bao nhiêu lâu. Tôi chỉ biết là tay chân mình vẫn run lẩy bẩy kể từ lúc ấy tới giờ và đang lạnh toát như ngâm nước đá. Có lẽ là cả tôi trông cũng không khá hơn là bao nhiêu so với ba người còn lại.

Cứ mỗi một lần tôi bắt gặp ánh mắt của ai đó trong nhóm, tôi lại cảm thấy chúng tôi cùng lúc có hơn một triệu suy nghĩ xẹt qua trong không khí. Tôi bạo dạn đoán tất cả chúng tôi có thể đồng tình với ý nghĩ chung là không thể tin nổi . Đúng hơn là không dám tin vào những thứ mình vừa phải thấy và nghe ban nãy. Chuyện khủng khiếp nhất cuối cùng đã xảy ra, không phải vào lúc nào khác mà chính là ngay trước lễ cưới của Janice 2 tuần. 

Điều tồi tệ là, dựa trên những gì mà cậu lễ tân nói khi nãy, thì việc này đã diễn ra được một thời gian rồi chứ không phải mới đây. Nếu như mới đây thì tôi còn có thể tạm hiểu một cách vô cùng thiên vị là cố gắng chơi bời nốt mấy ngày độc thân còn lại của đám đàn ông trước khi cưới vợ đi. Tuy rằng suy nghĩ như vậy vẫn là rất kinh tởm, nhưng sự thật thì hay mất lòng. Đây chính đoạn tôi nhớ ra thế giới dạo gần đây đã trở nên tồi tệ thế nào. 

Armando là ước mơ của bao nhiêu cô gái ở Kỳ Lân, điều kiện gia đình tốt, sự nghiệp tốt, quan hệ tốt, không có chỗ nào để chê bai được. Một kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng như vậy chắc chắn sẽ lớn lên với cái thái độ muốn làm gì cũng được, chỉ cần đập tiền vào là xong. Nhưng lần đầu tiên tôi được Janice giới thiệu Armando với tư cách là bạn trai, tôi không hề cảm thấy điều gì khốn nạn từ anh ta cả. Và cách anh ta nhìn và đối xử với Janice mỗi khi đi cùng nhau đều bình thường.

Tôi chưa bao giờ thấy Janice quyết định điều gì sai trong đời cô ả. Từ việc học đến sự nghiệp, công việc, gần nhất là chuyện tình yêu với Armando. Janice không cầu toàn tới mức vạch ra từng giây một trong cuộc đời của mình phải hoàn hảo như thế nào, nhưng cô ả luôn có ý niệm vô cùng rõ ràng về những gì mình muốn và hoàn toàn không thỏa hiệp cho những gì ít hơn thế. Ok, ngoại trừ các lí do khách quan không thể thay đổi được ra, những thứ còn lại trong đời Janice đều rất tốt.

Janice đã từng có nhiều người theo đuổi suốt từ thời đại học đến tận khi đi làm, nhưng chỉ đến khi gặp Armando tôi mới cảm thấy cô ả mới bắt đầu có vẻ nghiêm túc. Tôi vẫn hay đùa rằng Janice yêu Armando vì bối cảnh sau lưng của anh ta, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cô ả cần đem danh nghĩa của nhà Odelman ra lạm dụng để làm việc gì đó có lợi cho mình. Ngay cả chuyện lôi kéo quan hệ bạn bè Janice cũng làm khá thẳng thắn, không phải kiểu xun xoe bợ đít người khác.

Đến cả đám cưới xa hoa kia Janice cũng chấp nhận chịu một phần chi phí chứ không dựa hết vào tiền của nhà Odelman. Theo như tôi nghe kể thì gia đình của Armando cũng vô cùng hài lòng với cô ả. Vậy thì tại sao một Janice xinh đẹp hoàn hảo như vậy cuối cùng vẫn bị tên đàn ông kia lừa dối cơ? Thế giới này điên thật rồi? Hay là vì bản thân tôi chưa yêu đương đủ để có thể nhìn ra điểm bất thường?

"Ashley, mày sẽ phải làm nó, mày sẽ phải nói chuyện này cho Janice." 

Joanne đột nhiên lên tiếng, đặt tách trà đánh cạch xuống đĩa, lôi tôi ra khỏi luồng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

"Cái gì, tại sao lại PHẢI là tao?"Tôi ngước lên, cau mày nhìn trả cô nàng"Tất cả chúng ta đều cùng nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra cơ mà? Mày không thấy là tất cả chúng ta nên cùng đến nói chuyện à?" 

Joanne hất mặt về phía Heather vẫn đang không ngừng rên rỉ những thứ khó hiểu ở bên kia bàn.

"Mày nhìn nó đi, tao không nghĩ là nó có thể bình tĩnh lại sau trận breakdown kia để đi đến nói chuyện với Janice mà không gây thêm rắc rối  nào đâu." 

"Thế tại sao mày không phải là người đến nói chuyện với nó?" tôi nhìn Joanne, tôi từ chối chịu trận một mình trong chuyện này, tôi có phải người đưa ra ý kiến đi đến đây để họp đâu?

Joanne nhăn mặt nhìn tôi "Không, tao, ờ,.. bận lắm." 

"Thật à? Mày thật sự dùng cái lí do ấy để nói với tao hả? Mày có tự cảm thấy đầu óc mày có vấn đề không, Joanne?" 

Việc khó khăn thì không ai muốn nhận về mình thế nhỉ?

"Không, ý tao không phải là thế, Ash." Joanne vội vàng đáp lại, giọng nói của cô nàng có gì đó như đang lo sợ tôi sẽ bỏ về ngay lập tức. 

"Thế ý mày muốn nói là gì? Việc khó thì nên dành cho người như tao à?" nếu tôi mà là Janice, tôi hẳn phải cảm thấy tình bạn của mình với cái đám con gái rắc rối này nên dừng lại ở đây là được rồi. 

"Không phải." Joanne lắc đầu "Đừng cố tình thay đổi ý nghĩa câu nói của tao nữa."

"Cái gì thay đổi? Tao đang nói đúng ý mày còn gì? Vì tao chẳng đóng góp được cái gì cho cái đám cưới xa hoa chết tiệt này nên mày cảm thấy tao cần phải làm huyện không ai muốn làm này đúng không?" tôi khoanh tay lại, tựa vào lưng ghế phía sau, tuôn một tràng. 

Tôi hết kiên nhẫn để ngồi nói chuyện giữ ý vào lúc này rồi. Không phải là tôi không muốn là người nói chuyện kia cho Janice, tôi chỉ cảm thấy vô cùng tức giận hộ cô ả khi phải nhìn thấy cảnh thời điểm khó khăn dồn đến thì mấy người bạn bóng bẩy của cô ả mới lộ hết sự yếu ớt không muốn chịu khó của mình ra. Tôi không nhận định mình là người bạn tốt tính gì cho lắm, nếu không muốn nói là thường xuyên đối đầu chan chát với Janice, nhưng cũng không đến mức sẽ bỏ mặc cô ả trong lúc này. 

Ngồi thẳng dậy trên chiếc ghế bành bọc nhung tuyết xanh ở sảnh khách sạn, Joanne nhìn thẳng vào tôi, nói đầy vẻ nghiêm chỉnh.

"Không, tao muốn mày làm vì trong số chúng ta, từ trước tới giờ chỉ có một mình mày mới có thể nói lại được Janice. Hầu hết mày đều đúng trong những lần ấy, thế nên nó sẽ nghe mày."

.

.

Bước qua cánh cửa tự động ở cửa hàng tiện lợi để ra ngoài, tôi bật luôn lon bia trên tay ra và quyết định là mình sẽ tu sạch nó ở đây luôn cho đỡ phải đi tìm chỗ vứt rác. Tầm thời gian này trong năm Kỳ Lân khá lạnh về đêm, gió cũng tương đối mạnh. Nhưng có vẻ như lượng cồn sẵn trong người tôi từ mấy ly champagne và lượng cồn tôi sắp sửa nạp thêm vào đây thừa sức giữ ấm người cho tới khi về đến nhà mà không cần áo khoác ngoài. Lúc đi tôi bỏ luôn áo khoác ngoài ở nhà vừa vì phải vội vàng chạy theo tàu, vừa chắc mẩm là họp hành cũng sẽ không quá lâu nên đi tàu về cũng chẳng bị lạnh. Thật ra tôi nghĩ gió đêm bên ngoài vừa thổi bay mất ít hơi cồn trong người tôi rồi, và tôi đang không có nhu cầu quá tỉnh táo vào lúc này. Đấy là lí do của lon bia mới trên tay tôi đây.

Sau khi mấy người kia lần lượt đi về hết, tôi vẫn ngồi lì lại trên chiếc ghế ở sảnh khách sạn mất không biết là bao lâu nữa. Chỉ ngồi đấy thôi, không làm gì, cũng không suy nghĩ được gì hết. Đầu óc tôi cho đến giờ vẫn vô cùng hỗn loạn không biết phải suy nghĩ thêm những gì nữa. Lúc tôi ngẩng đầu lên thì đã không kịp để bắt chuyến tàu cuối cùng về nhà rồi, nên tôi sẽ phải đi taxi. Thế nên tôi càng có lí do muốn uống thêm rồi mới về để khỏi phải bận tâm về chuyện tối nay nữa. Ít nhất là vẫn còn có tối nay.

Vừa cố gắng không để ý đến việc cổ họng mình cảm giác như vừa bốc cháy do uống bia nhanh quá, tôi vừa quẹt tay lên điện thoại để tìm xe đi về. Bỗng dưng tôi lại không muốn ở bên ngoài đường thêm giây phút nào nữa, cảm xúc của con người thật là quái đản. 

Không hiểu tối hôm nay ở bên kia Kỳ Lân khỉ đột có gặp vấn đề gì với buổi ăn mừng chiến thắng của gã cùng đồng đội không nhỉ? 

Chắc là không, tôi cảm thấy Jack Harte khó mà có thể xảy ra chuyện gì lạ lùng, khả năng kiểm soát tình thế của gã không phải là thứ đem ra để đùa được. Tôi cũng không rõ tại sao đầu mình lại chuyển hướng sang suy nghĩ về gã vào lúc này, tạm cho là đầu óc tôi đang không quá tỉnh táo và thật sự không muốn suy nghĩ về nhiệm vụ bất khả thi mới được đùn cho kia đi vậy. Có quá nhiều thứ diễn ra trong một buổi tối ngày hôm nay và tôi thấy mình được phép nên nghĩ linh tinh chút ít. 

Bây giờ là gần 12h đêm, đúng, tôi cũng không rõ vì sao thời gian lại cứ như thể vừa nhảy một phát đến bây giờ vậy. Đèn đường và cửa hàng dọc dãy phố cao cấp phía Tây Kỳ Lân chạy vùn vụt qua ô cửa xe taxi như những cụm ánh sáng lấp lóa. 

Hôm sau, hoặc là hôm sau nữa, tôi sẽ phải đi gặp Janice. 

Joanne đã nói đến như thế, tôi chẳng còn lí do nào để thoái thác đùn đẩy trách nhiệm nữa. Mà đúng hơn là nghe xong câu nói kia tôi cảm thấy chán không muốn cãi cọ thêm nữa. Nghe thì như thể tôi thật sự là người có tác động mạnh mẽ đến Janice đấy, nhưng thực chất phía sau ấy vẫn là Joanne cùng đám con gái kia đều không có gan đưa các chuyện tiêu cực đến tai Janice. Đằng nào thì cuối cùng tôi cũng vẫn sẽ là người phải ra chịu trận, cãi nhau thêm được vài câu chỉ làm bản thân thêm mệt mỏi. 

Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà ngủ luôn vào cái chết của chính mình đi cho rồi. Hoặc uống thêm nữa để không phải nghĩ về bất cứ cái gì khác. Chuyện buồn cười là hồi ít tuổi ai cũng nghĩ rằng lớn đến từng này tuổi thì mọi vấn đề trong đời chúng ta đều có thể giải thích và giải quyết được. Nhưng càng lớn thì tôi càng nhận ra số năm tuổi chẳng bao giờ có thể đại diện cho sự trưởng thành được, và càng lớn thì càng cảm thấy có thể hiểu được tại sao con người lại cần đến chất kích thích và rượu bia để xoa dịu bản thân. Nói cho cùng thì như thế nào là lớn và thực sự trưởng thành thì chẳng ai biết rõ được, cũng không hiểu mình vượt qua được các khó khăn trong đời như thế nào, chỉ biết là ồ, cuối cùng thì nó cũng sẽ qua thôi. 

Còn tôi sẽ đối diện với Janice như thế nào ư? Chịu, chỉ biết là đến cuối cùng thì tôi vẫn sẽ phải làm.

---------

Đoạn này viết khá khó, có thể các bạn đang cảm thấy phản ứng của phần lớn nhân vật đang hơi hời hợt trước việc bạn mình bị phản bội, trừ Ashley ra.

Nhưng ở đây cái tôi muốn thể hiện không phải là câu chuyện mang tính nhân văn mà là câu chuyện mang tính thực tế, hỗn loạn và f*cked up hơn rất nhiều. Tôi cũng không dám chắc cú là nó thực tế đến thế, nhưng chủ yếu nó thể hiện ra một mặt hèn nhát và đầy thất vọng khác của loài người mà tôi vẫn luôn cảm thấy chưa có mấy truyện có thể đề cập được mà không hoa mĩ hóa hay làm cường điệu nó lên thành cái gì to lớn lắm. 

Tôi quyết định update hôm nay là vì thật ra chương này nên là chương truyện cuối cùng của năm 2020 chứ không phải đầu năm 2021 vì nó khá tối. Năm nay thật sự là năm mà tâm lý chung của chúng ta đều là muốn xóa mợ nó đi mà làm lại, nên kết thúc đen tối để khởi đầu tươi sáng hơn nghe hợp lý hơn nhiều. 

Chúc anh em một năm mới ngày ngày chỉ đi lên chứ không đi xuống, cần làm gì đều có thể thành công và gặp nhiều may mắn! Hẹn gặp các bạn sớm xD!