"Này nhưng tôi có thể chỉ cần chào hỏi vài người rồi chui vào một góc đứng không?" chỉ còn vài bước chân nữa là chúng tôi sẽ tới cánh cửa hội trường tiệc đang sáng lóe lên, và tôi cần phải hỏi khỉ đột thêm một điều nữa.
Tôi thừa biết là mình chưa đủ tuổi để đi xã giao với mấy bà mệnh phụ phu nhân vợ quản lý này hay giám đốc kia, tuy nhiên quy mô của buổi tiệc này có lẽ là chưa đến mức như thế. Nhưng theo lời tên khỉ không lông kia nói thì người dự tiệc là những người tầm Jack Harte cùng bạn mời thêm của họ nữa thì tôi cũng không chắc những người này sẽ làm những công việc hay ngành nghề mà tôi có thể bốc phét được cùng.
Không phải là tôi ngại mà là tôi đếch có sự chuẩn bị nào hết cả sau khi bị tên khùng kia đánh úp cho một vố như vậy. Thế nên chỉ có mỗi cái ý nghĩ về việc vừa phải ứng biến với vai trò là hôn thê, vừa phải oằn người ra trò chuyện kiểu đối phó với nhiều người lạ khác đã khiến tôi phát bệnh rồi. Tôi thật sự chỉ có nhu cầu đi vào chào hỏi lấy lệ mấy câu rồi đứng im một chỗ để ăn uống rượu vang cho đến hết ngày thôi.
Người rừng liếc tôi, nhíu mày nói "Nah, cô bị dở à? Ít nhất cô cũng sẽ phải đi cùng tôi đi chào hỏi làm quen mấy người. Sau đó giả bộ vô cùng tự hào khi nhìn thấy tôi phát biểu ở trên, biết chưa?"
"Urg, cho đến thời điểm cách đây 7 phút công việc mà tôi biết chỉ có nửa sau đó thôi." tôi lẩm bẩm.
"Lần trước ở tiệc sinh nhật ông già tôi cũng có thấy cô phản ứng quyết liệt thế này đâu nhỉ?" bây giờ thì gã đã bắt đầu tỏ ra hơi khó chịu khi phải trả lời tôi.
"...việc đó khác lần này." khác như thế nào thì thật ra tôi cũng không rõ, chỉ là cảm giác bị động của tôi ngày hôm nay khiến tôi cảm thấy rất muốn bỏ chạy.
"That's bulsh*t. " Khỉ đột quay sang nhìn tôi, làm ra vẻ vô cùng bị ép buộc"Thôi được, nếu cô cần thêm động lực để giả bộ khóc sau khi nghe tôi phát biểu thì sau khi tiệc tan chúng tôi có afterparty ở quầy bar trên tầng thượng, tôi sẽ trả tiền cho cả hai chúng ta."
"Lại còn có cả afterparty à?" tôi trố mắt nhìn gã.
"Hôm nay cô làm sao thế nhỉ, em song sinh? Cô nghĩ tất cả chúng tôi đến đây hôm nay chỉ ăn mừng bằng mỗi việc cụng vài ly vang với sếp lớn thôi à?" đưa một tay lên gãi gãi sau gáy, Jack Harte nói.
"Đấy là tự anh bảo với tôi vậy đấy chứ?" rõ ràng là gã có nói gì về tiệc muộn đâu?
"Tch, cô biết người ta vẫn nói cái gì rồi đấy, go big or go home."
.
.
"A, Jack! Cậu đây rồi!"
Tôi khó mà tưởng tượng được việc chỉ mới thò đầu lộ diện đã bị xướng tên là như thế nào, cho đến hôm nay. Tất nhiên người bị gọi không phải là tôi, nhưng đêm nay tôi hay là Jack Harte thì đều sẽ tính làm một hết.
Người bước đến trước mặt chúng tôi là một người đàn ông cao lớn, tóc vàng mắt xanh rất tiêu chuẩn. Tuy dáng người không bệ vệ hùng dũng như tên khổng lồ đang đứng cạnh tôi đây, nhưng thần thái quyền lực toát ra từ người này lại rất mạnh mẽ, khó có thể nhầm được với ai. Tôi đoán người đàn ông này ít cũng phải trên một cấp với khỉ đột.
"Sếp tôi." khỉ đột thì thầm dưới lưỡi của gã với tôi trước khi lên tiếng chào lại người đàn ông kia "Good evening, Mr. Anders."
"Tôi thấy là cậu cuối cùng cũng chịu dẫn theo bạn đi kèm rồi đấy!" đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, đôi tròng mắt xanh đảo về phía tôi ra vẻ tò mò.
"Yes, đây là Ashley Diaz, vợ chưa cưới của tôi." khỉ đột gật đầu, cười vẻ giả lả với người đàn ông trước khi quay sang tôi, nói vô cùng trôi chảy.
"Đây là quản lý chương trình RIDGE ở công ty anh, Mr. Kyle Anders."
"Xin chào Mr. Anders, rất vui được gặp ông." tôi cố rặn ra một nụ cười khi nhìn sang sếp khỉ đột.
Thật sự là tôi không hề dở vụ chào hỏi này chút nào đâu nếu như tôi được biết trước là mình sẽ cần làm gì, tôi thề. Dù sao thì tôi cũng đã đi chào hỏi đồng nghiệp của Daniel đến gần 3 năm cơ mà.
Người đàn ông cũng quay sang tôi, nở một nụ cười công nghiệp "Xin chào, rất hân hạnh được biết cô, cô Diaz"
Ngài Kyle Anders ngay sau đó ném cho tôi một câu hỏi khiến tôi đớ lưỡi.
"Trong suốt hơn 8 năm Jack làm việc ở RIDGE, cậu ta luôn nói là mình đã có bạn gái, nhưng lại luôn luôn dự mấy buổi tiệc công ty một mình. Cho đến hôm nay tôi mới được thấy cậu ta đưa ai đó đến, thì hóa ra hai người đã lại đính hôn rồi, cô Diaz, cô có biết gì về việc này không?"
The f***?? Làm sao tôi biết câu trả lời cho những lựa chọn cuộc đời của tên khỉ không lông kia trong từng ấy năm khi mà tôi chỉ mới quen gã chưa được nhõn 1 năm đây?
May mắn là Jack Harte cũng không thần kinh tới mức mặc kệ tôi vào lúc này, gã nhanh nhảu tiếp lời sếp mình "À vâng, sếp thấy đấy, tôi thích chuẩn bị chắc chắn rồi mới thông báo cho mọi người-"
"Chuẩn bị từng ấy năm luôn hả?"
Con khỉ không lông kia vẫn ưỡn ngực ra trả lời vô cùng chắc cú "Yes, sir"
Cái ***, hố đến thế rồi vẫn còn cố tình sĩ diện để làm gì nhỉ.
"Chà, yêu đương kiểu ấy hẳn phải khiến cô Ashley gặp nhiều phiền toái nhỉ?" đôi mắt xanh của ông Kyle Anders liếc sang tôi đầy thông cảm.
Miệng tôi tiếp tục tự động nhếch lên cứng đờ "Ha ha, ngài không tưởng tượng được đâu..." Tôi đoán là cho đến cuối đời, sẽ là một trong những giây phút nằm ở top đầu ngớ ngẩn và đáng rùng mình nhất khi phải nhớ lại cho xem.
Chưa kịp ngó lại sếp khỉ đột sẽ có phản ứng gì hay nghĩ ra thêm cái gì để nói chèn thêm vào câu ban nãy thì cánh tay khỉ đột để vòng sau eo tôi bỗng siết lại, kéo người tôi tới sát người gã hơn. Và tôi chỉ kịp quay đầu sang đúng lúc gã chạm môi vào phía trên gò má bên trái của tôi đánh choét một tiếng.
"Nhưng nhìn xem ai vẫn quyết định yêu anh kìa?" giọng nói ồm ồm của khỉ đột tràn vào tai tôi như một dòng nước nóng, hòa vào chỗ mà môi gã vừa chạm lên nửa giây trước đó, chảy ngược lên tràn khắp mặt tôi.
Sau đó chỉ còn đôi tròng mắt màu xanh xám của gã choán hết tầm nhìn của tôi, và miệng tôi không thể nào tìm được âm thanh để phản kháng lại. Chỉ vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng sếp khỉ đột bật cười.
"Hahaha, nào đi sang đây! Để tôi giới thiệu với hai người-"
.
"Hello? Trái Đất gọi Ashley, nghe rõ trả lời! Over." giọng nói eo éo của ai đó ở gần kéo tôi ra khỏi thế giới mông lung trong đầu, và tôi nhận ra mình đang ngồi ở một bàn tiệc 8 người, cùng đội của khỉ đột và một vài người nữa lạ hoắc mà tôi đoán là cũng cùng là nhân viên RIDGE thôi.
Còn giọng nói eo éo kia là của Maarten.
"Wh..what?" tôi hắng giọng, liếc nhìn cậu chàng, cố gắng tỏ ra bình thường.
"Trông cô như vừa đi du hành thời gian vậy, em gái." Maarten cười cười, đẩy ly champagne tới trước mặt tôi.
Tay tôi lập tức tóm lấy ly flute đầy chất lỏng sủi bọt, lẩm bẩm "Ừ, lâu không xã giao khiến tôi thấy ngợp."
Tôi không biết mình đã vượt qua việc chào hỏi một lố người khác ban nãy như thế nào, hình như chỉ toàn là cảm thán rằng không ngờ Jack Harte đã đính hôn sớm như vậy và các thứ về công việc. Còn bây giờ thì tôi đã được ngồi im ở bàn tiệc và không phải nói chuyện với ai đó mà mình không biết nữa, còn khỉ đột thì đã chui lên sân khấu chuẩn bị phát biểu.
"Tôi hiểu." Maarten nháy mắt với tôi, tiếp tục cười nhoẻn.
Tôi có thể nhìn ra được sự ẩn ý đến khó hiểu trong điệu cười của Maarten, nhưng trong đầu tôi còn đang bận một vấn đề khác quan trọng hơn, là nụ hôn má ban nãy của khỉ đột. Đây không phải là lần đầu tiên Jack Harte tự tiện hành động theo ý của gã, mà nói chung là chả có khi nào gã không tự tiện thích gì làm nấy cả, lại càng không phải lần đầu gã có mấy hành động động chạm hơi quá mức so với những gì chúng tôi đã thỏa thuận. Điều tôi cảm thấy không hề dễ chịu tí nào là phản ứng của tôi với những việc mà Jack Harte làm, đúng hơn là với nụ hôn kia.
Ý tôi là, cái quái gì thế? Làm sao mà tôi có thể đỏ mặt được với một nụ hôn má của tên khỉ không lông kia cơ? Cái cơ thể này đúng là không quá hoàn hảo, nhưng tôi khá chắc chắn là mình vẫn còn có được nhiều phần kiểm soát với nó chứ? Hay là sắp đến kì sinh lý nên tôi mới nhạy cảm hơi quá mức?
"Kìa, hôn phu của cô lên sàn rồi đấy." Giọng nói bên tai của Maarten tiếp tục làm tôi suýt giật mình lần nữa trước khi ngước mắt lên nhìn Jack Harte đang vô cùng đĩnh đạc bước từ trong cánh gà ra tới bục phát biểu.
Tôi không tập trung cũng không quá để ý đến nội dung chi tiết của buổi lễ diễn ra phía trên sân khấu trước đó, chỉ có thể tạm tóm gọn lại là một buổi trình chiếu slideshow kèm video về những gì mà lứa này của chương trình tập sự của RIDGE đã đạt được trong những năm qua. Sau đó là một vài đại diện chương trình lên phát biểu thì phải, còn giờ thì đến lượt khỉ đột, đại diện cho cái gì,...chương trình DISPATCH 3?
Trong lúc tôi bận nghĩ ngợi thì người rừng đã bắt đầu cất giọng ở phía trên sân khấu"Xin chào, DISPATCH số 30, chúc mừng các bạn đã hoàn thành chặng cuối cùng của hành trình 5 năm, hoặc là 8 năm với tôi và 6 người khác..."
Bộ suit đen tuyền thật sự khiến cho gã trở nên vô cùng nổi bật trên kiểu nền phông thả sân khấu màu trắng của RIDGE, lẫn màu ánh sáng đèn LED chiếu bàng bạc đang đổ từ phía trên xuống. Thật sự là trong suốt thời gian tôi biết đến sự tồn tại của khỉ đột, chưa có mấy lần tôi nhìn thấy gã ăn mặc xấu xí hay lệch tông cả. Phòng ở của gã vẫn lộn xộn và gã vẫn có những khi ăn ở bẩn thỉu thì đúng, nhưng nếu câu hỏi là gã có bao giờ xấu hay không thì tôi có thể đảm bảo ít nhất 90% là không.
"Thi thoảng tôi cũng từng được hỏi là việc tham gia một quá trình đào tạo dài như học trường y như vậy thì có mệt không?-"
Hoặc có lẽ là vì tôi đang đứng ở khía cạnh phụ nữ đứng nhìn một tên đàn ông là Jack Harte nên sẽ khác với việc hai tên đàn ông cùng đánh giá nhau? Hay là vì mình thật ra cũng không phải chuyên gia thời trang hay phong cách gì cho cam nên chỉ cần không quá lôi thôi là được?
"Với các bạn không tham gia RIDGE Apprentice từ những ngày đầu tiên, tôi cảm thấy thật sự không có gì đáng lo sợ cả, bởi ngoài việc thông thạo hơn về những gì cần được giải quyết ở RIDGE thì những người tham gia đầu tiên cũng đều đang nỗ lực học hỏi như các bạn. Không có gì-"
Nói một cách trung thực thì tôi cũng không tập trung được cả vào bài diễn thuyết hơi có phần lặp lại của khỉ đột phía trên kia được. Có lẽ vì là một người viết cũng đã trải qua đào tạo về cả triết lý nên tôi cảm thấy khó mà nghe vào được kiểu phong cách văn nói tạo cảm hứng vô cùng phổ biến này. Tôi biết thừa đây chắc chắn không phải cái mà khỉ đột viết ra, gã chỉ có tài năng sắc sảo khi nói về chuyện kinh doanh thôi. Thêm nữa, Jack Harte mà tôi biết cũng không có cái nhã hứng đi tuyên truyền hiểu biết cho công chúng tí nào, gã chỉ có nhu cầu trát vàng lên hình tượng của chính mình thôi.
Nói chung, nếu để đánh giá Jack Harte một cách chân thực thì gã là một kẻ có khả năng và tầm nhìn, nhưng hoàn toàn không có đức tính nào khiến gã có thể trở nên vĩ đại được. Sự hào phóng của Jack Harte cũng thường chỉ dành cho những thứ cuối cùng sẽ đem lại lợi ích gì đó cho chính gã. Còn lí do cho danh tiếng tốt của gã, tôi đoán, chỉ là gã có thể kiểm soát và làm tốt những việc của mình, tránh liên quan đến người khác, còn lại là may mắn, và vì gã là một tên đàn ông.
Đúng vậy, chỉ cần là đàn ông là cuộc chiến trên sự nghiệp của một người đã tự nhiên trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tất nhiên tôi không nói đến những người thiếu kĩ năng, nhưng nếu nói cùng một xuất phát điểm thì phụ nữ luôn luôn gặp khó khăn hơn rất nhiều. Đơn giản chỉ cần nói những chuyện như nếu một người đàn ông tỏ ra cứng rắn trong công việc thì sẽ được mọi người cho là nghiêm túc, nhưng nếu một người phụ nữ cũng cư xử như vậy thì sẽ bị coi là nghiêm khắc, thậm chí là khó tính. Đấy là tôi còn chưa muốn nghĩ đến sự nhiệt tình trong công việc của phụ nữ đôi khi cũng thường bị đám đàn ông cấp cao nhầm tưởng thành mời gọi hay dễ dãi. Và còn rất nhiều việc khác nữa.
Tôi may mắn vì không phải bơi lội trong cuộc sống văn phòng liên tục để trải nghiệm điều đó, tuy nhiên giới báo cũng có nhiều sự thiên vị giới tính không mấy vui lắm.
.
.
Phần sau đó của bài diễn thuyết sáo rỗng kia trôi qua khá mờ nhạt với tôi. Sau đó thì tôi cũng đã vỗ tay bồm bộp với thái độ tự hào của một hôn thê đúng ý muốn của họ Harte, chắc chỉ còn thiếu điều muốn lăn ra khóc.
Còn bây giờ đã là hơn 9h tối, và cả 5 người chúng tôi đều đang ngồi ở quầy bar trên nóc khách sạn với vài người nữa cũng nằm trong đội hình đã đi theo RIDGE toàn bộ chương trình. Tất nhiên là khó mà có người mới toanh ở đây, tôi thấy cái khái niệm không có sự phân biệt ở đây là sai lè. Con người thích nhất là phân biệt sức mạnh mới là đúng.
Anna, Hashi và mấy người sau đó đã đứng lên đi tuốt ra sàn nhảy ở bên kia bể bơi, còn Maarten đã tìm được ai đó trong hội thực tập sinh để nói chuyện, chỉ còn mỗi tôi và Jack Harte ngồi lại trên chiếc bàn lớn có view nhìn ra cửa kính hướng về trung tâm Kỳ Lân lấp lánh ánh đèn bên dưới.
"So, cô thật sự nghĩ thế nào về bài phát biểu của tôi?" Khỉ đột quay sang, cúi xuống nói vào tai tôi vì tiếng nhạc xung quanh vẫn rất lớn.
"Nghe rõ là mẫu sao chép trên Google hay bộ phim nào đó vậy." Tôi chép miệng, đưa ly Manhattan lên miệng.
"Bingo, nhưng là ở video phát biểu trên Youtube thì đúng hơn." Gã búng ngón tay, gật đầu nhìn tôi.
Tầng chót của Palais du Duvin tên là Le Petit Bleu Bar, là một quán bar thiết kế khá nửa vời. Phần lớn khu có mái che được trang trí kiểu hoàng kim nhiều tiền và rườm rà, với mấy bình hoa hồng Plume loè loẹt như phần còn lại của khách sạn, còn phần bar có bàn ngồi ngoài ban công và cạnh bể bơi thì lại tối giản và hiện đại hết mức với màu phối tương phản tông lạnh. Tôi không hiểu có sự liên quan gì giữa 2 phong cách này, hay là tôi đã đang tây tây say say quá mức cần thiết để nhìn ra điểm tương đồng.
"Quá lười để viết một bài phát biểu tử tế?" Tôi hỏi bâng quơ cho có chuyện để nói, cảm thấy mình thật sự đang mất dần sự kết nối với xung quanh.
Tôi nghĩ đấy là điều tốt, ít ra thì việc hơi chuếnh choáng làm tôi không còn đủ tập trung để nghĩ về vấn đề ban nãy nữa.
"Phần nhiều, yes. Nó chẳng đem lại giá trị thiết thực nào ngoài những sự chú ý không cần thiết." Jack Harte không hề che giấu cảm giác phiền phức trong câu trả lời của mình "Tôi thà tự làm xấu hổ mình ở trong một buổi hội chợ đầu tư còn hơn."
"Anh nghĩ tôi là đồ ngốc chắc, Jack? Anh mà dám tự hạ bệ bản thân ở nơi tác nghiệp thì mặt trời mọc ở đằng tây à?" Tôi quay sang nhìn gã, cười.
"Chà, tôi cũng không biết nữa. Dạo gần đây tôi cảm thấy mình làm khá nhiều việc nằm ngoài dự liệu của bản thân ra phết." Khỉ đột cũng quay sang nhìn tôi, tặc lưỡi.
"Anh cho rằng đấy là một điều xấu?" Tôi nhìn ly Manhattan của mình, tính nhẩm chắc còn 2-3 ngụm nữa là cạn ly.
"Không đến nỗi, tôi chỉ thấy đấy là một chuyện tôi không cần làm, nhưng nếu không làm thì tôi sẽ luôn nghĩ về nó, thế nên tôi không chắc là mình nên làm gì. " Gã lắc đầu, vẫn nhìn tôi.
"Hmm, nếu thế thì tôi nghĩ là anh nên làm nó đi, nếu không thì anh vẫn sẽ tiếp tục cái vòng lặp tự hỏi mình như vậy cho đến khi quá muộn." Tôi ngờ ngợ cảm thấy việc mình một ngày nào đó có thể cho Jack Harte lời khuyên là một điều không tưởng. Nhưng những vấn đề kiểu nếu như này tôi cảm thấy mình đủ khả năng cho ý kiến, nhất là sau những lần đi giải quyết drama không hồi kết với Janice, mẹ tôi hay là cả Daniel.
"Thật à?" Gã lại nhìn tôi.
"Sure, tất nhiên là trừ các việc phạm pháp hay lừa đảo, nhưng tôi nghĩ anh đủ trưởng thành để hiểu điều đó rồi." Tôi đưa ly của mình lên miệng.
Trong lúc tôi đang cố uống cạn những giọt cocktail cuối cùng của mình trong ly, khỉ đột lên tiếng"Ok, vậy thì có một chuyện mà tôi vẫn luôn muốn thử."
"Oh, việc gì?" Tôi đặt chiếc ly rỗng của mình xuống mặt bàn kính, quay sang hỏi.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau